“Tao không ngại nuôi thêm một đứa con nữa, cũng không ngại đưa mày về núi. Mày phải nhớ kỹ, đừng đến gần con gái tao, con bé là con bé, mày là mày, không hề giống nhau. Tao chỉ nói đến đây, nếu mày nghe hiểu thì chúng ta dễ nói chuyện, nếu không hiểu cũng không sao, tao sẽ đưa mày quay về.”
Lời bà ta bình tĩnh như một cuộc đối thoại, dễ dàng đặt lên đầu Hạ Từ những tội danh mà cô không nghĩ tới.
Đây là người thứ hai.
Người hôm qua cũng vậy.
Họ đều cảnh cáo cô đừng mơ tưởng được gia nhập gia đình này, đừng đến gần Hạ Hứa Nặc, để cô hiểu cô và Hạ Hứa Nặc khác nhau.
Rất kỳ quái.
Hạ Từ không tủi thân cũng không tức giận, cô chỉ cảm thấy những người này thật kỳ lạ.
Nói một số điều kỳ quái và tức giận vô cớ.
Hạ Từ không thể đoán ra được nên quay trở lại căn phòng nhỏ của mình để mày mò chiếc lọ nhỏ. Cục cưng mà cô coi trọng nhất đã lớn rồi, nuôi thêm vài ngày nữa sẽ có thể ra ngoài với cô!
...
Đêm đã khuya.
Hạ Từ ngồi trước cửa sổ lồi, ánh trăng lặng lẽ chiếu lên người cô.
Xa xa, một người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trên cây, đôi mắt đen đẫm huyết lệ.
Hạ Từ nhìn cô ta, phát hiện người phụ nữ áo đỏ đang mấp máy miệng hát. Tóc cô ta cũng dài ra theo, sắp chạm tới cửa sổ tòa nhà bên cạnh.
Mái tóc mỏng và dài giống như mạng nhện giăng ra, dệt thành một cây cầu, dần dần mở rộng phạm vi của người phụ nữ mặc áo đỏ.
Người phụ nữ bay về phía cửa sổ được che bởi mái tóc của mình.
Hạ Từ mở cửa sổ ra: “Chị ơi, chào buổi tối.”
Ma nữ trước tiên sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm đứa trẻ bên cửa sổ.
Cho dù trong hốc mắt không có nhãn cầu, vẫn có thể nhìn ra vẻ nghi ngờ trên gương mặt nữ quỷ.
“Chị ơi, ở đó có gì vui à?”
Ma nữ chắc chắn rằng Hạ Từ đang nói chuyện với mình.
Đứa trẻ này có thể nhìn thấy cô ta?
Nhìn thấy bộ dáng cô ta thế này, không sợ sao?
Tóc của ma nữ đổi hướng hướng về phía Hạ Từ, cơ thể tự nhiên bay tới.
Cô ta há cái miệng đầy máu với Hạ Từ, phun ra mùi máu tanh.
Hạ Từ vỗ vỗ mặt cô ta, tò mò hỏi: “Miệng há to như vậy có đau không?”
Không đau chút nào, chết rồi làm gì thấy đau. Nữ quỷ ngậm miệng, giật giật bím tóc của Hạ Từ, cẩn thận quan sát cô.
Có phải tất cả những đứa trẻ nghịch ngợm ngày nay đều có gan lớn như thế?
“Chị đói à?” Hạ Từ ngẩng đầu, đôi mắt hoàn mỹ của đứa trẻ tràn đầy chân thành.
Nữ quỷ mím môi, giây tiếp theo trở nên hung hãn: “Đói! Ngươi cho ta ăn à?”
Cô ta túm lấy mặt Hạ Từ, dùng răng chọc chọc, cố dọa chết cô.
Trẻ em ngày nay đều nghịch ngợm, nếu không giáo dục chúng bây giờ thì sau này lỡ gặp ma khác chúng sẽ ra sao?
Không phải hồn ma nào cũng vô dụng như cô ta.
Hạ Từ đẩy tay cô ta ra: “Eo, chị mất vệ sinh quá.”
Ma nữ im lặng.
“Nhóc con, ngươi có bệnh.”
Hạ Từ: “Chị thì ngu ngốc, đói bụng còn không biết tìm cái gì ăn, ma kiểu chị không thể lấp đầy bụng bằng thịt người được.” Cô chạy chân trần đến bên giường, lấy một cái lọ từ dưới gầm giường ra.
Ma nữ tức giận, tóc bay tung lên không trung.
Đây là lần đầu tiên cô ta làm ma, không có kinh nghiệm làm việc được không hả, làm sao biết lúc đói bụng ma quỷ nên ăn cái gì?
“Cho chị, ăn đi.” Hạ Từ nói.
Nữ quỷ nhìn Hạ Từ duỗi tay ra, do dự nắm lấy: “Cái quái gì thế?”
Cô ta vén lớp vải bên trên ra, một mùi thơm kỳ lạ xộc vào mũi, chất đen thui giống như bùn bên trong đột nhiên có sức hấp dẫn không thể giải thích được.
Ma nữ dùng ngón tay cạo một lớp rồi liếm liếm.
!!!
Vẻ mặt của cô ta lập tức tan chảy, ngọt ngào như một chú mèo con.
Cực ngon!
Ma nữ uống ừng ực.
Hạ Từ ngồi trên chiếc nệm êm ái cạnh cửa sổ nhìn cô ta.
Nữ quỷ sờ bụng, thoải mái ngồi bên cạnh Hạ Từ: “Ngon quá!”
Cô ta chợt nhận ra người đang ngồi cạnh mình là một đứa trẻ.
“Làm sao một nhóc con lại biết được những thứ này?”
Hạ Từ đã sớm mở một gói bánh quy, bây giờ đang ăn từng chút một: “Nhà em luyện cổ, cho nên biết rõ cách dưỡng quỷ.”
Nữ quỷ nửa đùa nửa thật: “Vậy ngươi nuôi ta nhé?” Cảm giác lấp đầy bụng thật tuyệt vời.
Hạ Từ suy nghĩ một lúc: “Em sẽ nuôi chị, cho đến khi chị rời đi.”
Nữ quỷ ngơ ngác một lát, sau đó mỉm cười nói: “Vậy ngươi sẽ lỗ, ta không định rời đi.”
Hạ Từ: “Là vì con của chị à?”
Nữ quỷ không cười nổi nữa, cảnh giác nhìn Hạ Từ.
Hạ Từ: “Chị mặc váy đỏ, cũng gần như vậy, sao lâu như thế còn chưa thành công? Có cần em giúp hay không?”
Nữ quỷ giả vờ tức giận, vỗ vỗ đầu Hạ Từ: “Nhóc con này, ngươi có thể giúp ta thế nào? Đọc sách cho ta nghe à.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận