Dịch: Hoangforever
Sau khi xuyên qua bầu trời xanh thẳm, tốc độ hạ cánh của tôi giảm mạnh.
Phía dưới, cảnh tượng đồng cỏ xanh với những cây cối và bụi rậm thưa thớt dần hiện ra trước mắt tôi.
Tôi phải thừa nhận một điều rằng, ấn tượng đầu tiên mà thế giới này mang lại cho tôi thực sự khiến tôi phải kinh ngạc.
Tôi có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát của thiên nhiên, cảm nhận làn gió mát lạnh và ánh nắng mặt trời ấm áp của buổi sáng.
Cảm giác này quá chân thực, vượt xa những trò chơi khác mà tôi từng chơi.
[Bạn có thể tắt hiệu ứng cảm nhận nhiệt độ và thời tiết trong phần menu.]
Tôi đọc dòng chữ trong suốt lơ lửng trước mắt, nằm ngay cạnh biểu tượng menu ở góc phải tầm nhìn.
Có lẽ, vào mùa đông tôi sẽ tắt hiệu ứng này. Chơi game trong tình trạng run cầm cập thì chẳng vui chút nào.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy một trong những cư dân của mình – Manu.
Người đàn ông ấy đang hái gì đó từ bụi cây và cho vào miệng.
Ngay khi chân tôi chạm đất, tôi bước lại gần cư dân đầy tiềm năng này của mình – anh ta đi chân trần, và mặc quần áo giống như người tiền sử làm từ da thuộc.
Trên lưng đeo một cái túi da lớn và một cây rìu.
Cây rìu trông khá thô sơ, làm từ đá và cành cây buộc lại với nhau.
Manu hoàn toàn không nhận ra sự hiện diện của tôi – dĩ nhiên rồi, tôi chỉ là người chơi, là một kẻ quan sát.
Anh ta vẫn tiếp tục lục lọi trong bụi cây, và rồi một dòng chữ trong suốt khác lại xuất hiện trước mặt tôi.
[Bạn cũng có thể nếm thử đồ ăn trong thế giới này. Nhưng hãy nhớ, đừng ăn quá nhiều. Thức ăn là để cư dân của bạn sinh tồn.]
Vậy có nghĩa là điều đó là thật!
Họ thực sự mô phỏng được cả cảm giác vị giác từ thế giới thực.
Tôi phải tự mình kiểm chứng xem cảm giác ấy chân thật tới mức nào.
Một lúc sau, Manu tìm thấy một chùm quả mọng nhỏ màu tím.
Anh ta mỉm cười và định đưa tay hái chùm đó.
Xin lỗi, Manu. Nhưng tôi thực sự muốn thử nghiệm một trong những tính năng của trò chơi này.
Tôi bứt lấy mấy quả cỡ viên bi và cho vào miệng.
Manu nhíu mày, có vẻ bối rối.
Có lẽ, trong mắt anh ta, đám quả ấy vừa biến mất một cách kỳ lạ.
Chết tiệt…..
Tôi khẽ lắc đầu khi bắt đầu nhai. Đây có lẽ là quả mọng ngon nhất tôi từng ăn. Vị tươi mát, chua ngọt hài hòa lan khắp miệng, tuyệt đối hoàn hảo.
Họ đã làm quá tốt rồi!
Sau khi lục lọi bụi cây mà chẳng tìm được thêm quả nào, Manu thở dài rồi bước đến bụi khác.
Có vẻ anh ta đói lắm rồi.
Tôi cũng hơi áy náy vì đã lấy mất quả của anh ta.
Xin lỗi lần nữa, Manu!
Ngay lúc Manu vừa đi được vài bước, tôi nghe thấy âm thanh ầm ầm vang lên từ phía trên đầu.
Cả hai chúng tôi đều ngước đầu nhìn lên bầu trời – một vật thể như quả cầu lửa đang lao thẳng xuống đất như thiên thạch.
Không, đó không phải thiên thạch.
Nó giống như một con tàu vũ trụ nhỏ, hình ống... À, có lẽ là một loại buồng thoát hiểm hoặc khoang cứu hộ tách ra từ con tàu vũ trụ lớn hơn.
Cơ thể Manu bắt đầu run lên, mắt mở to ra đầy sợ hãi.
Anh ta rõ ràng bị dọa cho sợ chết khiếp.
Khi khoang thoát hiểm chạm đất và phát ra một tiếng nổ lớn, rung chấn khiến Manu ngã ngửa ra sau.
Một cơn gió mạnh thổi quét qua người anh ta và đám cỏ.
Nào Manu... Đừng sợ nữa. Mau đi cứu Kat trong cái khoang đó đi chứ!
“Aah… Aah… Arggghhh!!!”
Thay vì tiến lại gần, Manu đứng bật dậy rồi chạy ngược hướng với khoang thoát hiểm.
Thật luôn đấy?
Ngay khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ dừng lại.
Manu vẫn giữ tư thế đang chạy nhưng không hề di chuyển. Miệng anh ta mở to ra như đang la hét, nhưng không phát ra tiếng nào.
Tôi cũng nhận ra – cỏ cũng ngừng đung đưa trong gió.
À, là tạm dừng tự động.
Và một lần nữa, dòng chữ trong suốt xuất hiện.
[Hãy thử thì thầm một lệnh vào tai cư dân của bạn. Tuy nhiên, mệnh lệnh sẽ không tác động trực tiếp đến trạng thái tinh thần của họ. Ví dụ, bạn không thể ra lệnh cho một người đang buồn trở nên vui vẻ, hay khiến họ bình tĩnh khi đang giận dữ.]
À, cuối cùng tôi cũng bắt đầu chơi.
Thành thật mà nói, tôi đã quên mất mình đang chơi, vì cảm giác trong thế giới này quá chân thực.
Phải, trò chơi này không có những thành phố hùng vĩ, động vật kỳ diệu hay phép thuật hoa mỹ như các game VR khác.
Nhưng một lần nữa, công ty Fringe Softwork đã làm quá xuất sắc. Không ngạc nhiên khi họ giành được giải Công ty Game Xuất Sắc Nhất năm ngoái.
Làm theo hướng dẫn, tôi ghé sát tai Manu và thì thầm:
“Này, tốt hơn là anh nên kiểm tra xem thứ gì vừa rơi xuống. Không tò mò sao? Biết đâu có ai đó đang cần giúp đỡ thì sao?”
Sau đó, tôi nhấn nút tiếp tục bên dưới tầm nhìn.
Manu chạy vài bước, rồi khựng lại.
Với khuôn mặt bối rối, anh ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào điểm rơi của khoang thoát hiểm ở phía xa, nơi đang bốc khói dày đặc.
"Chết tiệt!"
Cuối cùng, Manu chạy đến chỗ đó.
Tốt.
Khi Manu đến nơi, phần đuôi của khoang thoát hiểm – dài khoảng 6x4 mét – đã bốc cháy.
Anh ta không biết phải làm gì, nên tôi ra lệnh:
“Vặn cái cần trên cánh cửa!”
Manu nắm lấy cái cần lớn, và tôi chợt nhận ra một điều.
"Này, coi chừng. Nó có thể nóng đấy!"
Tôi hoảng hốt hét lên khi anh ta bắt đầu vặn cần.
May mắn thay, vật liệu làm cần có vẻ chịu nhiệt.
Manu không gặp vấn đề gì khi cầm nó, nhưng anh ta gặp khó khăn khi xoay nó.
Người đàn ông râu rậm cố gắng hết sức đến mức nhăn nhó và gầm gừ.
Một tiếng nổ nhỏ vang lên phía sau khoang, khiến ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn.
Thấy Manu giật mình buông tay, tôi vội thì thầm vào tai anh ta lần nữa:
"Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, anh chắc chắn có thể mở được cánh cửa đó!"
Nuốt nước bọt, Manu lại tiếp tục.
“Arrrgggghhh!!!”
Cái cần này sao lại thiết kế khó xoay thế hả trời!?
Cuối cùng, cần quay đủ 90 độ, và Manu mở được cửa khoang.
“Trời đất ơi…”
Anh ta khẽ rùng mình khi thấy hai người đàn ông bên trong, cơ thể bê bết máu, những mảnh vụn kim loại ghim vào người.
Tôi cũng nhìn sang cảnh tượng ấy – rõ ràng là họ không còn sống.
Chỉ có một người dường như còn nguyên vẹn – một cô gái với mái tóc đen dài, mặc quần dài và áo sơ mi xanh nhạt.
Phải rồi, đó là Kat.
Cô ấy đang bất tỉnh, máu chảy trên trán, và ngồi trên chiếc ghế gần cửa nhất, vẫn đang còn thắt dây an toàn.
“Khốn thật…”
Manu lắp bắp, lúng túng khi cố tháo dây an toàn ra khỏi người Kat.
Một tiếng nổ nhỏ khác lại vang lên, lửa càng lúc càng lớn, luồng khí nóng phả thẳng vào mặt tôi.
“Thấy cái nút giữa dây đai không!? Chỉ cần nhấn vào đó rồi kéo ra là được!”
Tôi thì thầm, cố kìm nén sự bực tức.
Manu có thể là người thuộc bộ lạc và chẳng quen với công nghệ, nhưng sự chậm hiểu của anh ta lúc này khiến tôi thấy khó chịu.
Sau khi tháo dây an toàn thành công, không có nghĩa là vấn đề đã kết thúc.
Manu gặp khó khăn khi đưa Kat ra ngoài vì một trong hai chân của cô ta bị kẹt vào thứ gì đó.
"Chết tiệt, Manu!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận