Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Khánh Dư Niên (Dịch)
  4. Chương 38: Đêm trước

Khánh Dư Niên (Dịch)

  • 132 lượt xem
  • 1399 chữ
  • 2024-01-04 13:49:46

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trong đại sảnh yên tĩnh, tổ tôn hai người không nói một câu gì. Trong viện, người từ kinh đô tới mua trà lài chất thành một đống trong góc, hương trà thơm trong túi chậm rãi bay ra ngoài, làm cho toàn biệt phủ tràn ngập mùi hương trà. Trên cây, vài cánh bướm vàng trở mình bay múa, trên cây thỉnh thoảng còn truyền tới vài tiếng chim hót, cực kỳ thanh thúy.

- Đi đi, dù là phượng hoàng thì lúc mới trưởng thành cũng khó khăn, ngươi đã lớn, nên đi ra ngoài trải đời một chút.

Lão phu nhân mỉm cười nói rằng:

- Chỉ là khi ngươi một mình tới kinh đô, ở nhà của tiểu tử kia, chỉ sợ phải chịu không ít thiệt thòi, ngươi có thể chịu được không?

Phạm Nhàn biết nãi nãi nói chuyện gì, cười ngọt ngào nói:

- Nhị di dương mấy năm nay đối với tôn nhi rất tốt, bình thường còn tặng cho vài thứ, nãi nãi không cần lo lắng quá đâu.

Lão phu nhân cười lắc đầu, bà biết tiểu tử tinh quái này bề ngoài trầm ổn, kỳ thực sâu bên trong nội tâm nhất định không phải nghĩ như vậy, xoa xoa đầu hắn, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài nói:

- Nếu như…tương lai có chuyện gì, hãy nể mặt ta và phụ thân ngươi mà nhẫn nhịn.

- Vâng!~ Phạm Nhàn mỉm cười gật đầu.

- Thực sự trong lòng ta không muốn ngươi đi kinh đô chút nào.

Lão phu nhân thận trọng nói:

- Nhưng … ngươi đã muốn đi kinh đô, cho nên ta muốn giao một việc này cho ngươi.

- Nhàn nhi nghe nãi nãi dạy bảo.

- Còn nhớ Chu quản gia bốn năm trước chứ?

Lão phu nhân mỉm cười nhìn hắn.

Phạm Nhàn trong lòng hồi hộp thành tiếng không dám nhìn thẳng hai mắt, một lát sau mới cười khổ nói rằng:

- Đương nhiên nhớ.

Vừa trả lời xong, tổ tôn hai người rốt đem tầng giấy ngăn cách đâm thủng đi, lão phu nhân nghiêm mặt nói:

- Hài tử ngươi vốn trầm ổn thông minh, vốn không có gì lo lắng. Nhưng sự tình lần đó, ta nhìn ra được trong lòng của ngươi thực ra vô cùng thuần lương.

Phạm Nhàn trong lòng thở dài một tiếng: “Thuần lương chẳng lẽ không phải là việc tốt?”

Dường như đoán được hắn suy nghĩ cái gì, lão phu nhân híp mắt lại, hai mắt hàn quang bắn ra lạnh lùng nói rằng:

- Nếu ngươi thật sự muốn tới kinh đô, ta muốn ngươi nghe theo ta một chuyện.

- Chuyện gì?

Phạm Nhàn mơ hồ đoán được.

- Độc ác một chút!

Lão phu nhân dường như có chút uể oải, ngồi xuống ghế dưỡng thần.

- Thời thế hiện tại nhìn như thái bình, nhưng nếu ngươi không đủ tàn nhẫn, vẫn rất có hại.

Phạm Nhàn trầm mặc. Kỳ thực hắn không phải là một người ba phải, chỉ là ở Đạm Châu vẫn không có cơ hội biểu hiện ra mặt lạnh lùng của mình, cho nên nghe lời răn dạy của lão phu nhân, trong lòng hiểu rõ, đây là lời vàng bạc.

Lão phu nhân nhắm mắt lại, nói rằng:

- Năm đó mẫu thân của ngươi rất thông tuệ, nhưng tâm địa quá thiện lương, mới rơi vào…

Bỗng nhiên bà mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn gằn từng chữ:

- Thà rằng chính mình hại chết người khác, cũng không được để người khác hại chết chính mình.

Phạm Nhàn cố sức gật đầu.

…

- Ngươi đi thu dọn một chút đi, phụ thân ngươi thôi thúc gấp, chỉ sợ trong kinh đô có chuyện gì đó.

Lão phu nhân vẻ mặt ôn nhu nhìn tiểu hài tử vừa quá tuổi mười lăm này.

- Ta không đi kinh đô, nhưng ở Đạm Châu, nếu như… ở kinh đô có gì không tốt, có người muốn khi dễ ngươi, nếu ngươi muốn trở về thì cứ về.

- Vâng!~ Phạm Nhàn lên tiếng, đứng thẳng dậy đi tới phòng ngủ, không nói gì thêm.

Vào phòng, hắn trầm mặc ngồi xuống giường, lấy chăn mền lau mặt, tự chải tóc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, chút nữa thì khóc rồi, nãi nãi tình cảm quá.”

…

Vừa vào đêm, ánh đèn yếu ớt trong phòng, Phạm Nhàn mặt không chút biểu tình, đề bút viết thư cho muội muội ở kinh đô, nói cho muội ấy biết tin tức mình sắp tới. Viết xong, hắn mới nghĩ dịch mã chuyển thư chỉ sợ không nhanh bằng xe ngựa của phủ bá tước, nói không chừng lúc muội muội lấy được thư tín thì mình cũng đã tới kinh đô rồi, dường như việc này không cần thiết.

Nhưng Phạm Nhàn là một người rất tiết kiệm tinh lực, nếu đã viết, vậy thuận tiện quẳng vào phong thư. Hắn chuẩn bị ngày mai kêu Tư Tư đi gửi thư, quay đầu lại, thấy đại nha hoàn Tư Tư có chút suy nghĩ, nhìn mình phát ngốc.

- Tư Tư nghĩ cái gì thế?

Hắn phất phất phong thư trước mặt nha hoàn.

Tư Tư tỉnh lại, e thẹn nói:

- Không có gì. Đây là gửi cho tiểu thư phải không? Để nô tỳ mang đi cho.

Phạm Nhàn nắm tay rụt lại, kỳ quái nhìn nàng:

- Làm sao vậy?

Tư Tư suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng đủ dũng khí hỏi:

- Thiếu gia, người muốn đi kinh đô sao, có đúng là rất cao hứng không?

Phạm Nhàn ngồi ngay ngắn, mỉm cười nhìn nàng:

- Sao tự nhiên hỏi ta chuyện này?

- Thiếu gia, nghe nói mọi người ở kinh đô rất xấu.

Tư Tư cắn môi, không biết có nên nói tiếp không,

- Hơn nữa… ngài dù sao cũng không có thân phận gì, đi tới phủ ở kinh đô, trước mặt nhị thái thái, chỉ sợ không tốt lắm.

Phạm Nhàn cười ha ha nói:

- Thì ra lo lắng cho ta sao, ta tránh né bà ta là được, tương lại ở kinh đô không có tiền đồ gì, cũng có thể mở y quán nuôi sống mình, không ngây ngốc ở trong phủ bá tước là được rồi… Ta, kỳ thực cũng muốn tới kinh đô thăm quan một chuyến.

Tư Tư nói rằng:

- Thiếu gia không phải là người bình thường, thiếu gia xem nhiều sách như vậy, khoa cử sang năm nhất định trúng, tương lai làm quan làm rạng rỡ tổ tông.

Nhìn dáng dấp chăm chú của nàng, Phạm Nhàn mỉm cười, không có nói tiếp, trong lòng hắn đối với việc làm rạng rỡ tổ tông không chút hứng thú gì cả. Ở sâu trong nội tâm hắn, đối với lão cha gian xảo ở kinh đô hắn không có chút cảm tình, cùng ở chung với nãi nãi có phân biệt quá lớn.

- Thiếu gia vì sao không muốn nô tỳ tới kinh đô?

Đây mới chính là chỗ ưu sầu của Tư Tư, nàng thương cảm nhìn Phạm Nhàn:

- Nha hoàn ở kinh đô nhất định đều là người của nhị thái thái, bên cạnh thiếu gia không có một người tin cậy, vậy phải làm sao bây giờ?

Phạm Nhàn thở dài, Tư Tư lớn hơn mình hai tuổi, đặt ở nhà một người khác sợ rằng đã sớm cho phép đi ra khỏi cửa rồi, nhưng là bởi vì hắn sống qua hai thế giới, cho nên ở bên trong tâm hồn thành thục hơn rất nhiều, ngược lại làm cho Tư Tư nghĩ mình rất đáng tin cậy?

Hắn nhìn Tư Tư chỉnh sắc nói rằng:

- Chính bởi vì ta không biết kinh đô có cái gì, cho nên mới không thể mang ngươi đi được.

Tư Tư kỳ thực cũng rất hiểu đạo lý này, nhưng nghĩ mình với thiếu gia trời nam đất bắc, chỉ sợ sau này không còn cơ hội gặp lại, trong lòng chua xót, vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, thu dọn gì đó trên án thư.

Phạm Nhàn nhìn bóng lưng bận rộn của nàng, trong lòng cũng buồn bã, nhưng biết nói gì bây giờ.

Kinh đô nơi đó có lẽ có phong cảnh rất đẹp, có rất nhiều người hoặc vật thú vị, nhưng nhất định cũng sẽ có đao thương trước mặt, nỏ tiễn sau lưng. Bản thân hắn nguyện ý mạo hiểm một chút, đi từng trải những thứ này là bởi vì đã có cuộc sống thứ hai, vậy nhất định không muốn sống cả quãng đời còn lại ở trong thành Đạm Châu nho nhỏ này được. Thế nhưng hắn không chút nắm chắc có thể bảo hộ người thân bên cạnh, cho nên Tư Tư mới không thể đi theo mình được.

Buổi tối hắn lặng lẽ đi tới tiệm tạp hóa.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top