- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Khắp Các Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người Tử Tế (Dịch)
- Chương 1: Bi Kịch của Hoàng Hậu Vân Thị
“Hoàng hậu Vân thị ghen tuông, hạ độc giết chết Thục phi, Trần phi, Trương mỹ nhân, Lý tài nhân, còn khiến Quý phi sảy thai. Nể tình xưa, trẫm phế bỏ ngôi hoàng hậu, đày nàng vào lãnh cung.”
Giọng Hoàng đế Hạ Thanh Sơn lạnh như băng.
“Thanh Sơn, chàng cũng tin ta là kẻ lòng dạ hiểm độc như vậy ư?”
Không một tiếng đáp.
Trong tiếng cười hả hê, lũ cung nữ lôi Hoàng hậu Vân thị bị phế ngôi, ném vào trong lãnh cung lạnh lẽo, xong liền xoay người bỏ mặc nàng.
Đêm ấy, nàng mất mạng.
-----
“Năm mười bốn tuổi, ta gạt bỏ mọi thứ sau lưng, chỉ vì muốn cùng chàng gây dựng giang sơn. Khi con gái nhỏ vừa lọt lòng, giặc thù ập đến, ta lại khoác giáp dẫn quân ra trận, ba ngày ba đêm máu lửa không ngừng. Từ đó thân thể hao tổn, bệnh căn bám riết. Cha ta… cũng vì che chở cho chàng mà bỏ mạng. Vì chàng, ta mất cả gia đình, mất cả cuộc đời.”
Không gian tối tăm, không ánh mặt trời, lạnh lẽo đến rợn người.
Ở giữa chỉ có một chiếc giếng phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Người phụ nữ tóc tai rối bời ôm chặt thành giếng, khóc nức nở – đó chính là linh hồn Hoàng hậu Vân thị.
Câu chuyện của nàng khiến người ta thương xót, nhưng trên tảng đá lớn, một thiếu nữ chỉ thản nhiên ngồi đó.
Nàng tựa vào một thanh đại kiếm gỉ sét, khoác hắc bào, mái tóc đen nhánh, nửa khuôn mặt bị che bởi chiếc mặt nạ bạc.
Không gian bỗng lặng ngắt, ngay cả tiếng gió cũng biến mất.
Vân thị bất an, ngón tay siết chặt, không dám cất lời.
“Tiếp đi, ta đang nghe.”
Thiên Yến mở miệng, giọng thản nhiên, lạnh lùng.
Ánh mắt Vân thị thoáng dao động, trong lòng dấy lên nghi hoặc: nơi hư vô lạnh lẽo này… liệu có thật sự biến ước nguyện của nàng thành sự thật?
“Ban đầu ta còn tưởng là Lăng Thi thiếp mê hoặc chàng. Nhưng đến đêm nàng ta bước vào lãnh cung, ta mới hiểu ra… Thanh Sơn, chàng vốn đã biết hết, chỉ mượn cớ để trừ khử ta – mối họa trong lòng chàng.”
Nàng bật cười điên dại, mái tóc rũ rượi bị vén sang một bên, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tiếng cười hòa lẫn nước mắt, nghẹn ngào: “Không ngờ nửa đời ta chinh chiến sa trường, cuối cùng lại kết thúc thảm hại thế này…”
“Chưa từng nghĩ tới việc tự mình làm hoàng đế sao?”
Thiên Yến nhếch môi, tựa vào đại kiếm:
“Ngươi cam tâm để vậy chết sao? Nếu là ta, đã một kiếm chém xong hắn. Giang sơn ngươi đổ mồ hôi xương máu mới có, hắn lại ung dung hưởng mỹ nhân — nhìn thôi đã khiến ta nổi điên.”
Đại kiếm bên cạnh khẽ rung, tựa như hưởng ứng.
Vân thị bị dọa cho run rẩy.
“Ta… ta vốn nghĩ nữ nhi sao có thể làm hoàng đế…”
“Ngu ngốc. Định kiến.”
“…Ta biết mình sai rồi.”
Ánh mắt nàng u uất,
“Ta chỉ nghe nói nơi này có thể thực hiện ước nguyện. Chỉ cần con ta cả đời được bình an, dù phải trả bất cứ giá nào… ta cũng cam lòng.”
Hệ thống 666 cất giọng ho khan: 【Khụ khụ… nhắc trước một câu, Hoàng hậu Vân thị muốn ước nguyện thành thật thì phải trả giá bằng nửa linh hồn nha~】
“Ta chỉ mong con cái được bình an.”
Vân thị nhìn chăm chú vào quả cầu sáng nhỏ nhảy nhót bên chân Thiên Yến.
Hệ thống 666: 【Cái này phải xem ký chủ có gật đầu không đã. Ta chỉ có nhiệm vụ truyền đạt. Nếu nàng ta không động lòng, ta cũng không giúp được.】
Nói thật, làm hệ thống cho ký chủ này… áp lực lắm!
Đừng nhìn bề ngoài nhỏ nhắn như vậy, chứ Thiên Yến trời sinh thần lực.
Nó từng tận mắt thấy nàng xé nát mấy cái hệ thống. Xác mấy cái hệ thống xấu số đó còn đang xếp trong kho đấy!
Thôi, cứ coi như liều mạng vậy, cầu trời lần này ta còn toàn thây.
“Không báo thù sao?”
Thiên Yến nhướng mắt, “Ngươi muốn ta chém hắn ở đâu trước? Ta có thể giúp.”
Vân thị cuống quýt lắc đầu, ánh mắt tuyệt vọng:
“Không, làm người không thể quá tham… Chỉ mong con ta bình an một đời, vậy là ta đã đủ mãn nguyện.”
“Ước nguyện của ngươi, ta nhận.”
Thiên Yến đứng dậy, tay nắm chuôi kiếm.
Khi đại kiếm được nàng kéo lên, cả không gian chấn động.
Thân hình mảnh khảnh ấy thế mà lại kéo lên được một thanh đại kiếm khổng lồ, cảnh tượng quỷ dị đến rợn người.
Vân thị nhìn nàng, ánh mắt dần sáng lên, lập tức nhảy xuống giếng ánh sáng, linh hồn biến mất.
“Chủ nhân, chờ ta với!!”
Quả cầu sáng vội vàng nhào theo.
Nó có dự cảm chẳng lành: mong sao nhiệm vụ đầu tiên này trót lọt, chứ nếu Thiên Yến không vui… chắc nó cũng bị xé xác mất.
…….
Mưa ngừng.
Ba ngày ba đêm chém giết ngút trời, trận chiến cuối cùng cũng khép lại.
Vân tướng quân – phu nhân Ninh Sơn vương – mang theo thắng lợi huy hoàng trở về.
“Đại tướng quân, trong doanh trại còn giam giữ không ít nô lệ, xin hỏi người định xử trí thế nào?”
Một tiểu tướng hỏi,
“Trong đó phần lớn là nam nữ còn trẻ, dung mạo không tồi.”
“Bọn chúng bị giam ở đây để làm gì… chẳng cần hỏi cũng đã rõ.”
Tiếng cầu xin tha mạng vang khắp nơi khiến Thiên Yến nhíu chặt mày.
Thân thể nàng đang mượn cảm thấy khó chịu vô cùng, đặc biệt là phần bụng dưới nóng rát, đau quặn.
Quả cầu sáng đã truyền toàn bộ ký ức của nguyên chủ vào nàng.
Chính vào lúc ấy, nguyên chủ vừa sinh hạ tiểu nữ, lại phải khoác giáp dẫn binh ba ngày ba đêm, cuối cùng mới đoạt được thắng lợi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận