- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Khắp Các Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người Tử Tế (Dịch)
- Chương 20: Nữ đế đăng cơ, lập quốc Yên
“Vân nhi, nghe nói nàng muốn đăng cơ xưng đế?”
Hạ Thanh Sơn kinh hãi, sắc mặt co rúm, hai vết sẹo thêm dữ tợn.
Thiên Yến thản nhiên đáp:
“Đánh giang sơn bao năm, ta cũng đã mệt rồi. Cũng muốn thử xem làm hoàng đế sẽ thế nào.”
Tim Hạ Thanh Sơn giật mạnh. Không, tuyệt đối không thể!
“Đại vương,”
Nàng tiếp lời, giọng bình tĩnh,
“Giờ là lúc lòng người hướng về ta, chi bằng để ta thử trước. Nếu có gì chưa thông, ta sẽ hỏi ngài. Khi thiên hạ yên ổn, ta làm hoàng đế cho đủ, rồi nhường ngôi lại cho ngài. Huống chi thân thể đại vương hiện giờ không thích hợp đăng cơ, miễn cưỡng ngồi lên ngai vàng e rằng tướng sĩ sẽ bất phục.”
Hạ Thanh Sơn sững lại.
Nghĩ đến gương mặt đã hủy dung, thêm tính khí thất thường gần đây, quả thật đủ để khiến lòng người dao động.
“Thương thế đại vương phải điều trị cho tốt, nhất là hai vết sẹo trên mặt. Chờ ngài bình phục, ta cũng đã trải nghiệm đủ ngai vàng, đến khi ấy lại bàn chuyện nhường ngôi, thế nào?”
Hắn đương nhiên không cam lòng, nhưng lúc này nào còn lý do để từ chối.
Không có sự ủng hộ của Vân Thiên Yến, thiên hạ chẳng ai chịu tôn hắn.
Lỗi chỉ vì binh quyền nằm trọn trong tay nàng!
Giờ chưa thể trở mặt, hắn đành phải dỗ dành nàng.
Chờ thân thể phục hồi, hắn sẽ tìm cách chiếm lại ngai vàng, dọn sạch những kẻ không trung thành, thay bằng tâm phúc.
“Vân nhi, nếu có gì về triều chính chưa rõ, cứ đến hỏi ta.”
“Dĩ nhiên rồi,”
Thiên Yến mỉm cười nhạt,
“Dù sao ta cũng chỉ thuận lòng dân, trải nghiệm một phen để an ổn nhân tâm, tránh sinh biến loạn. Sau này sẽ nhường lại ngôi cho đại vương.”
Hạ Thanh Sơn nghe mà chỉ thấy bực bội trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra dịu dàng, miễn cưỡng đồng ý.
——
Nửa tháng sau, Thiên Yến chính thức đăng cơ, lập quốc hiệu Yên, niên hiệu Sơ Hòa.
Nàng ban thưởng quan tướng, an bài rõ ràng, để ai nấy đều ở đúng vị trí.
Lại hạ thánh chỉ chiêu mộ hiền tài, mở rộng khoa cử để tuyển chọn nhân tài khắp thiên hạ.
Tuân Tử Hoài được phong làm Quốc sư — không chỉ vì thuật xem tướng, mà còn bởi tài học uyên thâm.
Quốc sư, chính là thầy của thiên hạ.
Thiên Yến tin hắn còn trẻ nhưng đủ năng lực gánh vác trọng trách.
Nàng ra lệnh biên soạn thư tịch, mở trường học, gây dựng gốc rễ cho sự thịnh trị.
Đồng thời, hết sức phát triển nông nghiệp để dân an, quốc ổn.
Tuân Tử Hoài tiến cử vô số nhân tài họ Tuân cùng hiền sĩ khắp nơi.
Ai nấy đều có bản lĩnh, Thiên Yến đều trọng dụng, bố trí thích hợp, không để phí tài năng.
Chẳng bao lâu, các đệ tử họ Tuân đều tâm phục khẩu phục, miệng xưng “Bệ hạ” không dứt.
Điều này khiến Tuân Tử Hoài đôi khi cũng thấy bất mãn: rõ ràng là hắn phát hiện nàng trước, thế mà giờ ai cũng tranh nhau phò tá nàng.
——
Nửa năm sau, quốc gia dần ổn định, dân chúng sống yên vui.
Hạ Thanh Sơn thì vẫn như cũ, khi thì nổi giận vô cớ, khi thì nửa đêm phát điên.
Người trong cung đều nghĩ hắn không bình thường, may mà hắn không còn là hoàng đế, cho nên chẳng ai buồn để ý nữa.
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận