- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Khắp Các Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người Tử Tế (Dịch)
- Chương 25: Ngai vàng không dành cho kẻ yếu
Hai mươi mấy tuổi, chưa đến ba mươi, đúng độ tuổi phong hoa rực rỡ nhất.
Thiên Yến khoác trên mình long bào đen tuyền, dung nhan tuyệt sắc, kiêu sa sáng ngời, khiến bất kỳ ai nhìn cũng không dám coi thường.
Cả thân nàng toát lên khí thế cao quý uy nghiêm, trên triều đình, chẳng một ai có thể áp chế.
Nhờ những việc nàng làm, trên triều lại hình thành một nhóm trung thành mù quáng. Ai dám nói ra những lời bất kính, lập tức bị họ xông lên mắng cho không kịp ngẩng đầu.
Đặc biệt là đám võ tướng từng theo nàng vào sinh ra tử, chỉ cần quát một tiếng cũng đủ khiến những văn quan ưa bắt bẻ run lẩy bẩy.
Có lần, một văn quan dám đề xuất rằng: phụ nữ làm hoàng đế vốn không chính thống, mong Thiên Yến nhường ngôi cho Ninh Sơn Vương.
Không cần đoán cũng biết, đó là người của Hạ Thanh Sơn.
Sau hơn một năm xoay xở không thành, Hạ Thanh Sơn lại bắt đầu giở trò, đưa ánh mắt nhòm ngó lên ngai vàng.
Nhưng văn quan kia vừa mở miệng đã bị đám võ tướng mắng cho té tát.
Những tiếng quát như sấm, lời nào lời nấy như dao, khiến hắn bị mắng đến choáng váng tai óc, mặt mày trắng bệch, không dám hó hé thêm câu nào.
Tan triều, mấy vị võ tướng còn cố tình đi vòng qua nhà hắn, tay không bổ gạch, một cước giẫm vỡ phiến đá ngoài cổng.
Nghe nói mấy ngày sau, vị văn quan đó viện cớ xin nghỉ, bệnh nặng nằm liệt, tám phần là do sợ quá.
“Ha ha! Vẫn là cách của Quốc sư hay nhất. Giờ gặp ta, tên đó chỉ dám tránh mặt. Nếu ta lại dọa thêm một cái, e là hắn sợ đến đái ra quần mất.”
“Đúng thế! Trận trước Trần tướng quân tung một cước, đá phiến trước cửa hắn nát thành mảnh vụn, bảo sao hắn không run?”
“Lý tướng quân còn tay không chém hai chục viên gạch, lại cười nói: lần sau dám nói càn thì sẽ bổ thẳng vào đầu hắn. Hắn sợ đến tím tái cả mặt, ha ha, đúng là đồ hèn.”
“Thôi, cũng đừng tự khen nhau nữa. Tất cả đều nhờ Quốc sư bày kế. Không có người, chúng ta lỗ mãng, chưa chắc đã đối phó được với những kẻ bụng đầy mưu mẹo đó.”
“Đúng, nếu không có Quốc sư can ngăn, ta đã động thủ đánh hắn rồi. Nhưng đánh thì lại trúng kế, Ninh Sơn Vương tất gây chuyện, lúc ấy chẳng phải khiến bệ hạ khó xử sao? Quả thật là kế ly gián hiểm độc.”
“Ha ha… nay có Quốc sư chỉ điểm, chúng ta cứ bình tĩnh, xem hắn ta phát điên thế nào.”
Tuân Tử Hoài ngồi một bên thong dong uống trà, nghe bọn họ bàn tán cũng không ngăn cản.
Hắn hiểu rõ trong lòng Hạ Thanh Sơn đang toan tính gì.
Chuyện nhỏ như thế, bệ hạ hoàn toàn có thể giải quyết.
Nhưng hắn trông thấy, há có lý gì mà không ra tay?
Bệ hạ còn phải lo muôn việc, mấy việc vặt vãnh thế này cứ để hắn xử lý là được.
“Quốc sư, Ninh Sơn Vương e rằng sẽ không cam lòng đâu.”
Lý tướng quân tiến lên, ôm quyền, “Xin Quốc sư chỉ thị, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
“Đúng vậy, hắn chưa từng chịu nhận phong hàm hoàng phu, rõ ràng không cam chịu ở dưới bệ hạ, còn nuôi mộng ngồi lên ngai vàng.”
Tuân Tử Hoài khẽ cười lạnh. Phong hoàng phu?
Tên đó cũng xứng sao?
Bệ hạ vốn chẳng hề có ý định ấy.
Ngai vàng, càng không phải chỗ Hạ Thanh Sơn có thể ngồi.
“Lúc đầu ta còn tưởng Ninh Sơn Vương là người tốt. Nếu không nhờ Quốc sư vạch trần bộ mặt thật, e là đã bị hắn che mắt rồi. May mắn thay có Quốc sư chỉ rõ, chúng ta mới nhận ra bộ dạng giả dối kia.”
“Thiên hạ này là bệ hạ đánh bằng máu và mồ hôi. Hạ Thanh Sơn hắn chỉ động miệng vài câu mà muốn làm hoàng đế? Đúng là mơ giữa ban ngày!”
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận