- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Khắp Các Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người Tử Tế (Dịch)
- Chương 26: Quốc sư và phần thưởng
“Các vị không cần làm gì nhiều, chỉ cần giữ bình tĩnh, đừng để bị khích bác. Như vậy sẽ không khiến bệ hạ khó xử. Ninh Sơn Vương dẫu sao cũng là phu quân của bệ hạ, là cha của hoàng tử và công chúa. Khi hắn chưa phạm sai lầm nghiêm trọng, ai động đến đều là thất lý. Chúng ta chỉ cần chờ, đợi đến lúc hắn nhịn không nổi mà ra tay, khi ấy mới có thể một lần dứt điểm.”
“Quốc sư đại nhân nói có lý, chúng ta nghe theo. Nhất định không để bệ hạ khó xử.”
Trong lịch sử, khai quốc công thần mấy ai có được đãi ngộ yên ổn thế này?
Nhưng dưới tay bệ hạ, họ chưa bao giờ bị nghi kỵ, trái lại còn được sắp xếp đúng vị trí thích hợp nhất.
Đó chính là sự tín nhiệm.
Bệ hạ thân là nữ nhi, nhưng khiến họ khâm phục còn hơn nam tử.
Họ cam tâm tình nguyện thần phục dưới trướng nàng.
Tuân Tử Hoài cũng chẳng lấy làm lạ với lòng trung này — bởi hắn cũng thế.
Chỉ nguyện vì nàng mà sống, vì nàng mà chết, vì nàng mà cống hiến đến chút giá trị cuối cùng.
“Các vị, ta không ở lại nữa, phải trở về hoàng cung.”
“Cung tiễn Quốc sư đại nhân.”
Tuân Tử Hoài bước nhanh về cung.
Có thể kiên nhẫn lắng nghe đám võ tướng thô lỗ kia cũng chỉ vì họ và hắn đều trung thành với cùng một người.
Bước chân vội vã tiến vào Tòa Lầu Ngắm Sao – nơi ở của Quốc sư, liền có cung nhân bước đến báo tin vui:
“Quốc sư đại nhân, thánh thượng ban thưởng đã đến rồi.”
“Oh? Là gì thế?”
“Mười tám tấm vải gấm Vân, nghe nói toàn bộ số gấm này bệ hạ có được, đều ban cho ngài. Ngoài ra còn có vô số đồ ngọc trắng. Bệ hạ có khẩu dụ, biết ngài thích những thứ tinh khiết nên đều gửi đến đây.”
Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo của Tuân Tử Hoài lập tức nở nụ cười, bước chân càng thêm nhanh, gần như chạy vào:
“Ta phải xem ngay.”
Cung nhân nhìn theo bóng dáng rộn ràng ấy mà ngỡ như hoa mắt.
Rõ ràng Quốc sư đại nhân xưa nay lạnh nhạt, xa cách, sao giờ lại hệt như một thiếu niên phấn khởi thế này?
Quả nhiên, bên trong phòng, đủ loại bảo vật bày biện, đặc biệt là mười tám tấm gấm Vân tinh xảo, hợp đúng sở thích của hắn.
Tuân Tử Hoài vốn ưa sạch sẽ, chỉ mặc áo trắng tinh tươm.
Hôm ấy nhận vải, liền cho thợ may thành y phục.
Vài ngày sau, hắn khoác áo mới tinh tươm đến gặp Thiên Yến.
Nàng đang chăm chú đọc y thư, tiến bộ nhanh đến mức chính Tuân Tử Hoài cũng kinh ngạc, không ngớt khen nàng thiên phú hơn người.
Nếu không làm hoàng đế, hoàn toàn có thể bái nhập làm đệ tử của dòng họ Tuân.
“Ngươi có chuyện muốn nói à?”
Thiên Yến rốt cuộc cũng phải rời mắt khỏi sách, vì khó mà bỏ qua cảnh Tuân Tử Hoài cứ đi qua đi lại trước mặt.
Hắn lập tức đứng yên, mỉm cười:
“Không có gì, bệ hạ.”
“Thế ngươi cứ đi qua đi lại làm gì trước mặt ta?”
Khuôn mặt Tuân Tử Hoài suýt sụp xuống.
Chẳng lẽ nàng không nhìn ra hắn đã thay áo mới sao?
Đây là gấm Vân, là phần thưởng mà nàng chính tay ban cho, chẳng lẽ nàng không hề chú ý?
“Thật sự không có việc gì?”
“Không có.”
Thôi thì, khuyết điểm nho nhỏ của bệ hạ, hắn đành bao dung.
Bộ áo này, để hắn tự ngắm vậy.
“Quốc sư, lại đây, trong cuốn sách này có chỗ ta chưa hiểu, ngươi giảng cho ta nghe.”
Tuân Tử Hoài, vừa rồi còn thấp thỏm, lập tức tinh thần phấn chấn, chạy ngay tới trước mặt nàng, đôi mắt sáng rực:
“Bệ hạ, chỗ nào?”
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận