- Trang Chủ
- Ngôn tình
- Khắp Các Vị Diện Đều Quỳ Xuống Cầu Xin Nữ Chính Phản Diện Làm Người Tử Tế (Dịch)
- Chương 29: Lời nói không nên thốt
“Thanh Sơn, chàng đến đây làm gì? Có phải tìm được thần y rồi không?”
Thiên Yến giả vờ “quan tâm” hỏi.
Vốn dĩ Hạ Thanh Sơn đã chẳng muốn ai nhắc đến chuyện này.
Giờ hắn đến soi gương cũng thấy buồn nôn với gương mặt mình: hai vết sẹo dữ tợn chằng chịt, quanh đó lại còn mọc thêm nhiều chỗ lồi lõm xấu xí, đến bản thân hắn còn không chịu nổi, huống chi người khác.
Nhưng đến trước mặt Thiên Yến, hắn tuyệt đối không đội đấu lạp che mặt.
Trong mắt hắn, nàng vẫn là “người phụ nữ của hắn”, cho dù nàng đang là Hoàng đế.
Dù hắn có thành bộ dạng thế nào đi nữa, nàng cũng không được phép ghét bỏ.
“Thần y vốn là cao nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta chưa tìm được.”
Hạ Thanh Sơn bực bội đáp, ánh mắt quét một vòng xung quanh, dừng lại nơi Tuân Tử Hoài.
Tuân Tử Hoài vẫn như mọi khi: áo trắng sạch sẽ, khí chất cao ngạo xuất trần, đứng ngay bên cạnh Thiên Yến.
Gương mặt thiếu niên nay đã bớt non nớt, càng thêm tuấn mỹ.
Nhìn hắn, trong lòng Hạ Thanh Sơn dấy lên một cơn khó chịu mãnh liệt, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn dùng dao rạch nát khuôn mặt kia.
Tên tiểu bạch kiểm này, ngày ngày kè kè bên Thiên Yến, rốt cuộc là có ý gì?
Muốn mưu đồ soán ngôi sao?
“Quốc sư, ta có chuyện muốn nói với Yến nhi. Ngươi nếu không có việc gì thì tránh đi trước đi.”
Hạ Thanh Sơn gằn giọng.
Trong mắt hắn, Thiên Yến là thê tử, còn Tuân Tử Hoài chỉ là ngoại nhân dư thừa.
Tuân Tử Hoài không hề động, mà quay sang nhìn Thiên Yến, như chờ xem nàng quyết định thế nào.
“Thanh Sơn, quốc sư đối với Yến quốc công lao to lớn, lại là thầy dạy của hai đứa trẻ, sao có thể tính là người ngoài. Có gì, cứ nói thẳng đi, chẳng cần phải tránh.”
Nàng thầm cười lạnh: chẳng lẽ nàng lại vì cái gọi là “thể diện” của một kẻ vô dụng mà để mất nhân tài bậc nhất sao?
Đến giờ này mà Hạ Thanh Sơn vẫn chưa nhìn rõ thân phận thật sự của mình ư?
Khóe môi Tuân Tử Hoài hơi nhếch, gần như không kìm được muốn bật cười.
Chỉ là, hắn luôn giữ bộ mặt lạnh nhạt cao ngạo, tuyệt không để lộ nửa phần thất thố.
Sắc mặt Hạ Thanh Sơn ngày một khó coi.
Hắn cố tình liếc Tuân Tử Hoài vài lần, ngấm ngầm ra hiệu cho đối phương mau biết điều rời đi.
Nhưng Tuân Tử Hoài là ai?
Ngoài tộc trưởng Tuân thị – sư phụ hắn – thì chỉ có một người khiến hắn cúi đầu: vị Hoàng đế trước mặt.
Còn Hạ Thanh Sơn?
Một kẻ chẳng ra gì.
Hắn cười lạnh trong lòng: hừ!
Hạ Thanh Sơn đương nhiên cảm nhận được sự khinh thường trong ánh mắt đối phương – đó là linh cảm giữa đàn ông với nhau.
Trong đầu hắn gầm gào: chờ xem, một khi hắn giành lại được ngai vàng, nhất định sẽ khiến tên tiểu bạch kiểm này sống không bằng chết!
Tuân Tử Hoài như đọc được suy nghĩ ấy, thản nhiên cười lạnh trong bụng: ngươi mơ đi.
Không khí căng thẳng, lửa ngầm va chạm dữ dội khiến cả gian phòng ngột ngạt.
Đứng bên cạnh Hạ Thanh Sơn, ngay cả Lăng Thi Thi cũng thấy run rẩy, gần như không chịu nổi áp lực.
“Thanh Sơn, hôm nay chàng đến đây là có chuyện gì?”
Cuối cùng Thiên Yến hỏi, phá vỡ sự im lặng.
Hạ Thanh Sơn cố gắng thu lại khí thế, nhưng trong mắt Thiên Yến và Tuân Tử Hoài, hắn chỉ càng giống một kẻ vô năng nổi giận, trông chẳng khác gì phế vật.
“Yến nhi, nàng lại đây một chút.”
Không đuổi được kẻ chướng mắt kia, Hạ Thanh Sơn đành mượn cớ để kéo nàng ra xa.
Lần này, Thiên Yến lại tỏ ra phối hợp, đi cùng hắn vài bước.
Lăng Thi Thi thì biết điều không theo, nhưng vì vậy mà khoảng cách giữa nàng và Tuân Tử Hoài càng gần hơn.
“Quốc sư đại nhân, không biết một câu này có nên nói hay không…”
Lăng Thi Thi thận trọng mở miệng, muốn tranh thủ thể hiện chút công lao để sau này Hạ Thanh Sơn còn nhớ đến.
“Ngươi cảm thấy không nên nói, thì đừng nói.”
Tuân Tử Hoài lạnh nhạt đáp, không thèm nhìn lấy một cái.
Lăng Thi Thi: “…”
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận