Dù Thiên Yến giữ vẻ lạnh nhạt, nhưng Hạ Thanh Sơn lại tự huyễn hoặc rằng trong lòng nàng vẫn chan chứa yêu thương và quan tâm dành cho hắn.
Không hề do dự, hắn bưng cả thố canh lên, uống ngon lành.
“Đại vương cứ bận việc, thiếp hơi mệt, xin cáo lui.”
Thiên Yến xoay người bỏ đi.
Hạ Thanh Sơn không hề để bụng, trái lại còn vừa uống vừa cười thầm, cảm thấy canh này sao mà thơm ngon đến thế.
——
Đúng lúc ấy, Lăng Thi quay lại.
Sau khi ói đến mật xanh mật vàng, nàng vẫn gắng gượng bước đến, dáng vẻ yếu ớt tội nghiệp.
“Thi nhi, sắc mặt nàng không tốt, sao vậy?”
Trong lòng nàng ta dâng trào oán khí, nhưng nào dám nói xấu Thiên Yến trước mặt Hạ Thanh Sơn.
Gã đàn ông này vốn khôn khéo, trừ khi hắn muốn, bằng không ai cũng đừng hòng ly gián được.
Cách tốt nhất là giả vờ hiền lành.
“Thân thể có chút khó chịu, chắc là tối qua bị nhiễm lạnh.”
Một chữ cũng không nhắc đến chuyện canh.
Vừa nghĩ tới bát canh kia, nàng ta lại buồn nôn, chỉ tiếc chẳng còn gì để nôn nữa.
Hạ Thanh Sơn vốn muốn ôm nàng, nhưng nghĩ đến việc Thiên Yến đã trở về, cánh tay đưa ra chỉ dừng lại nơi bờ vai, khẽ vỗ nhẹ:
“Để lát nữa ta gọi đại phu khám. Hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi, chẳng có việc gì gấp.”
“Đã đỡ nhiều rồi, không sao cả. Đa tạ đại vương quan tâm.”
“Vậy uống chút canh bồi bổ đi, canh này ngon lắm.”
Lăng Thi không kịp phản ứng, đã bị hắn đút cho một muỗng.
Vị quen thuộc lập tức ập đến, nàng hoảng hốt nhìn xuống thố canh.
Trong đầu như nổ tung.
Cơn buồn nôn vốn đã đè nén lập tức bùng phát, nàng phun thẳng ra ngoài, mà oái oăm lại văng cả lên mặt Hạ Thanh Sơn.
Hắn chết sững, mùi vị tanh hôi khiến chính hắn cũng thấy ghê tởm.
Vội vàng đẩy nàng ta ra, còn bước lùi lại thật xa.
Trong lòng Lăng Thi khó chịu vô cùng, nhưng nàng ta đã quen tính khí người này.
Nhẫn nhịn một thời gian nữa, nàng tin mình sẽ là kẻ chiến thắng. Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, nàng chắc chắn sẽ thành quý nhân trong thiên hạ.
Còn kết cục của Vân Thiên Yến, chưa chắc đã bằng nàng.
Một nữ nhân thân thể đầy thương tích, liệu có đàn ông nào thật sự thích?
Huống hồ… một đế vương, sao có thể dung nhẫn một người đàn bà mạnh mẽ hơn hắn, lại còn biết cầm binh đánh trận?
“Đại vương thứ tội!”
Lăng Thi vội quỳ xuống:
“Thi nhi thân thể thật sự khó chịu, tuyệt không phải cố ý. Xin đại vương đừng chán ghét thiếp.”
Trong lòng hắn đầy chán ghét, nhưng mặt ngoài vẫn cố kìm, hiếm lắm mới có một nữ nhân hợp ý thế này.
“Đi rửa mặt rồi nghỉ đi, ta tin nàng không cố tình.”
“Đa tạ đại vương.”
Lăng Thi vội vàng lui xuống, sợ ở lại lâu sẽ để lại ấn tượng xấu.
——
“Chị, rốt cuộc trong canh có gì vậy?”
Trong tẩm thất, Thiên Yến đã cho lui hết mọi người, lúc này đang ngồi bên nôi nhìn tiểu nữ nhi – Hạ Văn Huyên – ngủ say.
“Ta không biết.”
Nàng đáp thẳng, thực sự không rõ, chỉ chắc chắn rằng canh kia không sạch sẽ gì.
“Thật sao?”
Tuân Tử Hoài ngờ vực.
“Nếu muốn biết, cứ đi hỏi Lăng Thi, nàng ta rõ nhất.”
Thiếu niên mím môi, ra vẻ ấm ức:
“Chị ghét ta rồi.”
“Không.”
Nàng chỉ là… chưa từng biết cách thân cận với ai.
Từ trước đến nay vẫn vậy.
Tuân Tử Hoài lại thấy khó hiểu.
Cái gì hay ho ở gương mặt bé con kia mà chị cứ nhìn mãi?
Hệ thống 666 xen ngang: 【Đại nhân đừng buồn. Sau này đi vài thế giới, nhất định sẽ có linh dược có thể chữa gương mặt của ngài. Đến lúc ấy, chẳng cần phải ngưỡng mộ tiểu nha đầu này nữa.】
“Ngươi nghĩ ta đang… ghen tị với nó sao?”
【Không phải… thế sao?】
“Ta không hề.”
Hệ thống 666 im re, sợ nói thêm lại bị xé nát.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận