Thiên Yến chưa kịp ngồi yên trong phòng thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Một đứa bé khoảng sáu tuổi lao nhanh vào.
Vừa nhìn thấy nàng, đôi mắt nó đỏ hoe, dang hai tay nhào đến, ôm chặt lấy nàng, giọng non nớt lẫn tiếng khóc nức nở:
“Mẫu thân!”
Cú va chạm bất ngờ khiến Thiên Yến hơi lúng túng.
Nàng vốn không quen để ai tiếp cận gần gũi như thế, nhưng vẫn không đẩy ra. Nàng không muốn vô cớ làm tổn thương một đứa trẻ, cũng chẳng quên nhiệm vụ lần này.
Trong ký ức, nguyên chủ hiếm khi bế con.
Nàng ta luôn bận chinh chiến, sợ nếu để con lưu luyến quá, sẽ chẳng thể yên tâm ra trận.
Trong lòng nguyên chủ, đối với hai đứa bé này vẫn còn nhiều áy náy.
Nàng từng nghĩ, đem con giao cho Hạ Thanh Sơn, hắn ắt sẽ nuôi dạy tử tế.
Nào ngờ từ đầu đến cuối, trong lòng hắn chưa từng có ý để Hạ Văn Khiêm thừa kế đại thống.
Hắn chẳng dạy dỗ gì, mặc con muốn chơi gì thì chơi, cho theo một vị tiên sinh học chút chữ nghĩa hời hợt.
Mà vị tiên sinh ấy… cũng là do chính hắn sắp đặt.
Thiên Yến đưa tay xoa nhẹ lên đầu Hạ Văn Khiêm.
Đứa bé len lén ngước nhìn, thấy hôm nay mẫu thân không đẩy mình ra, trong lòng nó khẽ thở phào.
Chỉ cần ôm lâu thêm một chút, chỉ thêm một chút thôi cũng được.
“Ta sẽ tìm cho con một thầy dạy tử tế.”
“Người… đang nói với hài nhi sao, mẫu thân?”
“Ừ.”
Thiên Yến đáp nhạt. Ánh mắt lướt quanh không thấy Tuân Tử Hoài đâu, nàng liền nói tiếp:
“Trừ binh pháp võ học, những thứ khác hắn đều có thể dạy con. Người này, con cứ tùy ý sai khiến, mạng hắn là của ta. Hắn tên Tuân Tử Hoài.”
Vừa bước vào, Tuân Tử Hoài nghe được câu ấy, khóe miệng cứng lại, không biết nên cười hay khóc.
“Mẫu thân, người nói là… hắn sao?”
Hạ Văn Khiêm nghi hoặc nhìn thiếu niên kia.
“Hắn có thể dạy con ư? Nhưng tiên sinh thường phải có râu dài, sao hắn lại… đẹp như vậy?”
Tuân Tử Hoài lập tức xù lông:
“Đó chỉ là mấy tiên sinh tầm thường thôi. Ta thì khác! Thiên tư của ta vượt xa bọn họ. Với lại, con nói ta đẹp, chứng tỏ mắt con cũng rất tinh đời.”
“Ngươi đi đâu vậy?”
Thiên Yến hỏi.
Tuân Tử Hoài ghé sát, thì thầm bên tai:
“Ta đi hỏi Lăng Thi trong canh đã bỏ gì. Chị đoán thử xem?”
Thiên Yến thoáng sững sờ.
Thật sự đi hỏi sao?
“Cô ta sao có thể nói cho ngươi biết?”
“Ta có cách.”
Cậu ta ra vẻ thần bí, “Ta có thể khiến nàng ta trong chốc lát hồn vía lạc mất, hỏi gì đáp nấy.”
Hệ thống 666 vội xen vào: 【Chắc là loại thuật thôi miên nào đó, khiến người khác mất thần trí rồi quên hết sự việc sau đó. Ký chủ đại nhân, người này không hề đơn giản đâu.】
Nhưng nhắc nàng phải cẩn trọng thì… thừa.
Có lẽ kẻ nên cẩn trọng, chính là Tuân Tử Hoài mới phải.
“Chị không muốn biết trong canh có gì sao?”
“Có gì?”
Tuân Tử Hoài hạ giọng:
“Là nước bọt của Lăng Thi. Xem như nàng ta tự mình hại mình. Sau này cứ nhìn thấy canh, chắc nàng ta sẽ muốn ói.”
“Tuân Tử Hoài, đứa trẻ này… ngươi có muốn nhận không?”
Thiên Yến chợt hỏi.
Ánh mắt cậu thiếu niên rơi xuống Hạ Văn Khiêm.
Nhìn một lúc, cậu bỗng khụy gối, chăm chú quan sát, miệng tặc lưỡi liên hồi.
Thật kỳ lạ. Rõ ràng là tướng mệnh yểu thọ, sao bỗng biến thành tướng đế vương rồi?
Ngẩng đầu nhìn Thiên Yến, khóe môi cậu cong lên.
Thú vị thật. Theo nàng quả là lựa chọn đúng.
Ánh mắt lại lướt sang chiếc nôi của Hạ Văn Huyên.
Đợi đứa nhỏ này lớn thêm chút nữa, nhất định phải xem qua mệnh cách… không chừng cũng có biến hóa kỳ dị.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận