À phải, sao Tuân Tử Hoài ta lại quên chưa xem tướng mặt của Hạ Thanh Sơn nhỉ?
Chắc phải tìm cơ hội quan sát gã đàn ông mắt chuột mày cáo kia xem mệnh cách có vấn đề gì không.
“Được, ta nhận. Đứa trẻ này không tệ.”
Tuân Tử Hoài gật đầu, không hề chần chừ.
“Nhưng học được bao nhiêu còn phải xem tư chất của nó. Nói trước, nó không hợp học bói toán, xem tướng. Còn về học vấn thì được.”
Cậu ta hạ giọng, ánh mắt lóe sáng:
“Ta có thể dạy nó đế vương chi thuật.”
“Thế nào cũng được.”
Chỉ cần thằng bé kia có thể ngồi vững ngai vàng, ước nguyện của nguyên chủ cũng xem như hoàn thành.
“Đệ tử Hạ Văn Khiêm, tham kiến tiên sinh!”
Mới sáu tuổi, Hạ Văn Khiêm đã biết hành lễ, lập tức nghiêm trang cúi mình trước Tuân Tử Hoài.
——
Khi đứa bé rời đi, Tuân Tử Hoài nhỏ giọng:
“Lần trước Nam vương nhân cơ hội tập kích, chị đã dẫn quân phản công, giết hắn không kịp trở tay, còn dẹp luôn cả ổ. Giờ thiên hạ coi như chia đôi, nhưng thế lực bên chị vẫn mạnh hơn. Chẳng phải chị đang chờ khi thân thể khỏe lại để hành động tiếp sao?”
Thiên Yến liếc nhìn cậu ta:
“Ngươi nắm rõ lắm nhỉ.”
“Chuyện liên quan đến thiên hạ, đến sinh mạng bá tánh, vốn là điều mà dòng họ Tuân phải quan tâm.”
Giọng thiếu niên trầm xuống, đôi mắt sáng ngời: “Nhiệm vụ của Tuân gia là xuống núi tìm minh quân để phò tá. Tưởng đâu trăm năm chẳng có ai, nào ngờ lại gặp được chị.”
Trong khoảnh khắc ấy, một lưỡi đại kiếm đã đặt ngang cổ cậu.
Tuân Tử Hoài ngẩng cao đầu, thần sắc bình thản, không chút sợ hãi.
Trong lòng còn lấy làm lạ: Sao nàng lại dùng một thanh kiếm rỉ sét thế này? Có biết chém người bằng thứ này sẽ đau lắm không? Một nhát chém chẳng đứt đầu, phải chém vài lần, đủ để dọa chết người ta rồi.
“Chị, kiếm của chị rỉ rồi, không định mài lại à?”
Thiên Yến đáp lạnh lùng:
“Ngươi quên ta đã chém đứt xích cho ngươi thế nào sao?”
Nói rồi, nàng thu kiếm lại, cắm xuống đất làm trụ:
“Ngươi đoán tâm tư người khác giỏi lắm, nhưng cũng dễ chết lắm.”
“Vậy… chị sẽ giết ta sao?”
Trong mắt Tuân Tử Hoài ánh lên những tia sáng:
“Con cháu Tuân gia vốn chẳng sợ chết. Chỉ cần thiên hạ an định, tìm được minh quân để phò tá, dù phải chết một người… thì có gì đáng sợ?”
Bộ dạng vì thiên hạ mà không tiếc thân mình ấy, khiến Thiên Yến phải nhìn cậu bằng con mắt khác.
“Ta sẽ không giết ngươi.”
Tuân Tử Hoài lập tức cười tươi, giọng lại mềm mại mang chút nũng nịu:
“Ta biết mà, chị nỡ sao giết ta.”
“Giữ lại vẫn còn việc để làm. Ít nhất, phải vắt kiệt rồi mới giết.”
“Không để phí.”
“…”
Tuân Tử Hoài nghẹn lời.
——
Chuyện Tuân Tử Hoài dạy Hạ Văn Khiêm, chẳng ai hay biết. Có lẽ do cậu ta dặn dò, Hạ Văn Khiêm cũng không hề hé răng.
Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng trong mắt đã có chút tâm cơ.
Thiên Yến rất hài lòng.
Muốn làm hoàng đế, không chỉ cần mưu trí, mà còn phải biết lòng dạ độc ác khi cần.
Hệ thống 666 rụt rè nhắc nhở:
【Ký chủ đại nhân, nguyên chủ chỉ mong hai đứa nhỏ bình an suốt đời thôi. Người không cần phải làm nhiều đến vậy…】
“Bình an lớn nhất chính là nắm hết mọi thứ trong tay. Ta làm hoàng đế, sau này nó cũng làm hoàng đế, khi đó chẳng ai dám uy hiếp.”
Hệ thống 666 cứng họng.
Nghe qua thì có lý, nhưng sao cứ thấy… sai sai?
Nếu nguyên chủ biết được, không biết sẽ phản ứng thế nào… nhưng có lẽ cũng chẳng làm gì được ký chủ đại nhân đâu.
【Haiz… làm hệ thống cũng khổ, toàn phải tìm đường sống trong hiểm cảnh.】
——
Ba tháng sau, thân thể Thiên Yến đã điều dưỡng gần như hoàn toàn.
Nàng lại chuẩn bị… xuất chinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận