- Trang Chủ
- Tản Mạn
- Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch)
- Chương 8: Trong tình yêu, thái độ làm người ta đau đớn nhất chính là thế này
Cô bạn Tiểu A khóc lóc tìm đến tôi, nói lần này thì tiêu rồi, bạn trai sống chết đòi chia tay với cô ấy, hai ngày nay không nhận điện thoại của cô ấy rồi. Tôi còn tưởng lần này cô ấy lại gặp phải một thằng tồi, bởi vì bạn trai cũ của cô ấy là một người cực kỳ tệ bạc.
Nhưng nghe cô ấy kể đầu đuôi câu chuyện, tôi chợt nghĩ đến một câu nói đang rất thịnh hành: Không tìm đường chết thì sẽ không phải chết.
Bạn trai của Tiểu A muốn chia tay vì một nguyên nhân rất đơn giản: Tiểu A giấu anh ấy đi gặp bạn trai cũ, hơn nữa còn cho đối phương vay một vạn tệ (~35Triệu). Ai gặp phải chuyện này mà chẳng muốn tức chết. Trong cơn thịnh nộ, bạn trai Tiểu A đòi chia tay với cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
Tôi nhìn gương mặt đẫm lệ của Tiểu A, thầm tiếc mài sắt mà chẳng nên kim, gắng gượng mãi mới không thốt ra hai chữ "Đáng đời".
"Cậu có thể cho tớ biết tại sao cậu phải đi gặp tên bạn trai cũ khốn khiếp kia không? Cậu có lý do gì để không thể không gặp sao?"
Tiểu A nghẹn ngào nói: "Tớ cũng không biết nữa. Anh ta luôn tìm gặp tớ, anh ta nói anh ta mất việc rồi, bạn bè vay tiền cũng không trả cho anh ta, mẹ anh ta lại sinh bệnh, tớ liền mềm lòng. Dù sao anh ta cũng là mối tình đầu của tớ, thấy anh ta đáng thương như vậy, tớ mới...."
Tôi nghe mà phát điên: "Cậu và anh ta đã chia tay rồi, mà lý do chia tay là anh ta lừa dối cậu, còn cướp của cậu mấy vạn tệ. Anh ta mất việc là tại anh ta, khi hai người đã chia tay thì mọi chuyện về anh ta đều không liên quan đến cậu nữa. Mẹ anh ta sinh bệnh, anh ta không còn họ hàng, bạn bè khác hay sao, mà phải tìm bạn gái cũ đã chia tay hơn một năm rồi để vay tiền? Nếu bạn bè, họ hàng của anh ta đều không chịu giúp anh ta, điều này càng chứng tỏ nhân phẩm của anh ta có vấn đề."
Tiểu A ấp úng nói: "Cậu nói có lý. Cậu mắng tớ đánh tớ, tớ đều không oán hận, nhưng cậu nhất định phải giúp tớ!"
Theo lời Tiểu A từ khi cô ấy cho bạn trai cũ vay tiền, thỉnh thoảng đối phương lại gọi điện nhắn tin cho cô ấy, sau đó bạn trai hiện tại phát hiện ra.
Tôi hỏi cô ấy: " Cậu có còn tình cảm với bạn trai cũ không?" Tiểu A chỉ lên trời mà thề rằng, cô ấy không còn tình cảm gì với bạn trai cũ, chỉ thương hại anh ta mà thôi, nói xong cô ấy liền biểu lộ sự bất mãn với phản ứng của bạn trai hiện tại, cho rằng anh ấy phức tạp hóa vấn đề.
Tôi chăm chú nhìn cô ấy, nghiêm túc hỏi ngược lại, nếu đối phương đi gặp bạn gái cũ, còn cho bạn gái cũ vay tiền thì Tiểu A còn cho đây là việc nhỏ không? Liệu Tiểu A có nghĩ là đối phương còn tình cảm với bạn gái cũ hay không?
Tiểu A trầm tư một lúc, cuối cùng cũng hoàn hồn, hỏi tôi, liệu bạn trai cô ấy còn có thể tha thứ cho cô ấy hay không, tôi đáp: "Nếu cậu chịu nhìn thẳng vào vấn đề, chấp nhận từ bỏ thói do dự thiếu quyết đoán, tớ nghĩ là còn cơ hội. Nhưng nếu cậu vẫn tiếp tục do dự lần nữa, thì dù lần này không chia tay, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay mà thôi."
Tiểu A gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Tôi nhìn theo bóng dáng khuất dần của cô ấy, không khỏi thở dài một tiếng.
Trên diễn đàn của tôi, những người xin được tư vấn hầu hết đều là nữ. Tuy nhiên, mấy hôm trước có một chàng trai nhắn lại cho tôi, cậu ta nói cậu ta gặp rắc rối trong tình cảm. Chàng trai này tốt nghiệp nghiên cứu sinh năm 27 tuổi, nhà ở vùng quê. Tại đó, mọi người kết hôn vào khoảng 25 tuổi, cho nên cậu ta rất lo lắng cho chuyện hôn nhân của cậu ta. Ở nhà, mọi người giới thiệu cho cậu ta một cô gái dịu dàng lương thiện, là con dâu thảo hiền trong mắt cha mẹ. Cậu ta không ghét cô gái này, nhưng cũng không thích cô ấy lắm, chẳng qua không muốn cha mẹ quá lo lắng nên mới qua lại một cách thờ ơ.
Sau này, vì bằng cấp rất khá, cậu ta có cơ hội làm việc ở thành phố lớn. Tại đó, cậu ta gặp được cô gái mà cậu ta thực sự yêu, là kiểu tình cảm yêu từ cái nhìn đầu tiên, rất muốn lấy đối phương làm vợ.
Thế là cậu ta vô cùng khó xử. Cậu ta thấy tuy không thực sự thích cô gái cha mẹ giới thiệu, nhưng đối phương dịu dàng lương thiện, lại là người cha mẹ rất quý mến, nếu từ chối thì sẽ làm cô ấy tổn thương, cũng khiến cha mẹ buồn lòng. Cậu ta hỏi tôi phải làm gì mới có thể khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.
Tôi chỉ đáp lại một câu: "Thế gian nan đắc song toàn pháp, bất phụ Như Lai bất phụ khanh".
(=> Trên thế gian này nào có chuyện gì trọn vẹn đôi đường, vừa không phụ lòng Phật tổ, vừa không phụ lòng nàng)
Đôi lúc, tôi thực sự không thể hiểu nổi những con người đó. Thoạt nhìn, họ rất lương thiện, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể hành xử thế này: Vì sợ cô gái ở quê đau khổ nên ậm ừ mãi không chịu nói ra sự thật. Cô gái ở quê không biết đối phương đã có người yêu khác, vẫn cố vun vén tình cảm hướng tới hôn nhân, sau đó ngày càng lún sâu.
Mà chàng trai kia bị kẹt giữa hai người phụ nữ. Chỉ cần đối phương không ngốc thì chẳng bao lâu sau sẽ phát hiện ra manh mối, tôi không nhắc tới cô gái ở quê, vì cậu ta không quá nhiệt tình với cô ấy cho nên sự khác biệt không lớn. Nhưng cô gái cậu ta thích thì không như vậy, chỉ cần cô ấy không ngu ngốc thì chẳng mấy chốc cô ấy sẽ nhận ra đối phương đang dối gạt mình, vì biểu hiện của một người có bí mật muốn giấu giếm khác hẳn với những người có nội tâm bình thản.
Khi cô ấy biết thì sẽ có phản ứng ra sao, hoàn toàn phải xem tính cách của cô ấy thế nào. Nhưng chắc chắn cô ấy sẽ không vui vẻ. Có thể cô ấy sẽ nghĩ chàng trai này định lừa dối mình, hoặc nghĩ đối phương muốn bắt cá nhiều tay, ngồi hưởng nhiều vợ.
Người thiếu quyết đoán thường sẽ làm thế này: Vội vã biểu lộ tình cảm, anh chỉ yêu mình em, anh không hề yêu cô ấy, anh sẽ nói rõ với cô ấy.
Được❣❣ Đối phương tin tưởng cậu ta, nhưng lúc nào cậu ta sẽ nói thì ai mà biết được. Lần lữa mãi, cuối cùng kết quả sẽ là một người mất hết kiên nhẫn quyết định rời đi, còn một người biết được sự thật nên vô cùng đau khổ. Với người trong cuộc thì tình cảnh này đã vượt ngoài tầm kiểm soát từ lâu.
Nhưng cậu ta vẫn sẽ vô tội, oan ức nói: Tôi chỉ không muốn làm tổn thương bất kỳ ai thôi, không lẽ điều này cũng là sai ư?
Anh bạn X của tôi cũng từng là một người đàn ông thiếu quyết đoán. Trong khi mẹ và vợ mâu thuẫn gay gắt, anh ta luôn không dám đối mặt với vấn đề này, cuối cùng dẫn tới ly hôn.
Hai năm sau, anh ta tái hôn. Vợ cũ không cam tâm, thường xuyên mượn danh nghĩa của con để tìm anh ta đòi tiền đòi của, không ngừng làm phiền cuộc sống mới của anh ta, vì vợ cũ quá hiểu tính cách thiếu quyết đoán của anh ta.
Nhưng lần này anh ta dường như biến thành một người khác. Khi vợ cũ đưa ra yêu cầu vô lý về mặt kinh tế, anh ta cự tuyệt một cách quyết đoán. Anh ta nói: "Lúc ly hôn tôi đã cho cô cả 2 căn nhà. Mọi tiền của đều để lại cho cô và con. Mỗi năm còn cho cô 200K tệ phí nuôi con. Sau này cô đừng yêu cầu tôi cho thêm thứ gì nữa, bởi vì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đâu."
Vợ cũ anh ta nổi giận, mắng chửi té tát, anh ta vẫn làm ngơ. Cuối cùng vợ cũ cũng mệt mỏi, chẳng buồn làm phiền anh ta nữa. Một năm sau, vợ cũ cũng tái hôn, sống bình thản êm ấm.
Chúng tôi đều hỏi anh ta, sao tự nhiên lại như biến thành người khác thế. Anh ta cảm thán: " Trước đây quá thiếu quyết đoán nên mới làm cuộc sống rối như tơ vò. Giờ mà tôi còn thiếu quyết đoán nữa thì cuộc sống của tôi sẽ lại giống quá khứ. Hồi đó tôi cứ nghĩ hành xử như thế sẽ không làm tổn thương ai, cuối cùng lại làm tổn thương tất cả mọi người. Cứ lần lữa do dự thì rắc rối sẽ ngày càng lớn hơn.
Trên đời này, điều làm người ta đau đớn nhất không phải là lạnh lùng cự tuyệt, cũng không phải là tồi tệ từ đầu chí cuối, mà là do dự, thiếu quyết đoán, nước đôi lấp lửng. Điều này có thể khiến con người ta phát điên. Người thiếu quyết đoán không nỡ cự tuyệt bất kỳ ai, nhưng với tất cả mọi người anh ta đều như thế. Giả sử, người khác không chịu được ép anh ta đưa ra lựa chọn, anh ta còn trách đối phương không thông cảm cho anh ta; không bao dung cho anh ta, thật vô tội và oan ức.
Người thiếu quyết đoán có hệ tư tưởng riêng: Họ nghĩ không đưa ra lựa chọn, không tỏ rõ thái độ, thì sẽ không làm tổn thương ai, thật lương thiện, thật có tình có nghĩa!!
Nhưng thực tế chân tướng lại là: Họ vô dụng, họ nhu nhược, họ tham lam, họ ấu trĩ hơn bất kỳ ai.
Khi gặp rắc rối, một người không thể đưa ra lựa chọn và lập trường của bản thân, không có năng lực giải quyết vấn đề- là vô dụng; không dám đưa ra lựa chọn, chỉ sợ làm tổn thương, đắc tội ai- là nhu nhược. Nguyên nhân thực sự đằng sau tất cả chính là sự tham lam và ấu trĩ của họ. Bề ngoài thì là họ không nỡ làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng thực ra cục diện mà họ muốn chính là ai cũng nghĩ họ có tình có nghĩa, họ không thể chấp nhận sự bất mãn đến bất kỳ phía nào, cho nên họ quyết định "trì hoãn", hy vọng thời gian có thể khiến cục diện tất cả viên mãn mà họ hy vọng xuất hiện. Thế nhưng cuối cùng, họ lại khiến sự việc ngày càng phức tạp hơn, vô cùng ấu trĩ.
Tôi muốn nhắn nhủ với những người thiếu quyết đoán này: Sống có tình có nghĩa không phải là che giấu chân tướng, cũng không phải là trì hoãn vô thời hạn, mà là dũng cảm đối mặt, tích cực giải quyết, thẳng thắn đối mặt với bản thân, cho đối phương một câu trả lời chân thành, bảo vệ hạnh phúc mình đang theo đuổi, cũng buông tay người mình không yêu để đối phương có cơ hội tìm hạnh phúc mới. Hành động này đáng trân trọng hơn việc trì hoãn hết lần này tới lần khác, rồi tránh nặng tìm nhẹ rất nhiều.
Tôi còn muốn nhắn nhủ thêm rằng: Khi gặp rắc rối, việc bạn dũng cảm đối mặt với vấn đề, tích cực giải quyết chúng chắc chắn sẽ mang lại kết quả tuyệt vời và viên mãn hơn việc lập lờ thiếu quyết đoán. Khi vấn đề vừa xuất hiện, đừng né tránh mà hãy nhìn thẳng vào chúng. Cái giá phải trả để giải quyết vấn đề vào lúc này sẽ ít hơn nhiều so với cái giá phải trả khi vấn đề mở rộng, thậm chí chuyển biến xấu.
Nếu bạn không chịu hy sinh một chút, thì chắc chắn bạn sẽ phải trả cái giá cực kỳ, cực kỳ đắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận