Dịch: Hoangforever
Mặt trời lặn về Tây, trên một con đường nhỏ ở trên núi, một thân ảnh gầy gò đang nặng nề bước đi. Trên mặt hắn có hai vết máu, sắc và nhọn, có lẽ bị bụi gai trên núi làm cho bị thương.
Hắn mặc một bộ quần áo làm bằng vải đay, màu sắc đã sờn, chằng chịt những vết khâu vá. Chiếc giày đang đi thì bị thủng đầu mút, lộ cả ngón chân cái ra ngoài. Đằng sau lưng hắn có đeo một chiếc gùi lớn làm từ tre, bên trong có đựng một ít thảo mộc.
Thiếu niên này có tên là Nhị Cẩu Tử, tên gốc là Vương Hoằng, là người của Vương Gia thôn.
Ở Vương Gia thôn, không có gia đình nào biết chữ, cho nên phải lên trấn, bỏ ra 10 văn tiền nhờ đạo sĩ già coi bói đặt tên cho. Từ xưa tới nay, người lớn thường quan niệm rằng, muốn con dễ nuôi, hãy đặt cho con một cái tên thật xấu. Vì vậy, hắn mới có tên là Nhị Cẩu Tử.
Ở trong thôn có rất nhiều người tên là chó, mèo, heo, gà.... Thế nhưng gọi là Cẩu Tử cũng chỉ có 6 người. Trong đó Vương Hoằng lấy lần thứ 2, cho nên mới có cái tên là Nhị Cẩu Tử.
Nhị Cẩu Tử cảm thấy tên thường gọi ở nhà của hắn cũng không có xấu, so với mấy cái tên như cứt trâu, giun đũa... thì nghe hay hơn nhiều.
Vương Hoằng năm nay 12 tuổi. Vào năm hắn 5 tuổi, hắn mồ côi mẹ. Còn phụ thân hắn, vào mùa xuân năm ngoái, sau khi đi vào trong núi, liền không có quay trở về nữa. Nghe mọi người trong thôn nói rằng, phụ thân hắn vào trong núi gặp bầy sói, đã bị bầy sói nuốt vào trong bụng rồi.
Chỉ còn lại Vương Hoằng và em trai hắn mới có 8 tuổi sống nương tựa vào nhau.
Em trai hắn tên là Vương Nghị, tên thường gọi ở nhà là Tứ Cẩu Tử.
Lúc trước, khi phụ thân hắn còn sống, phụ thân hắn có thuê mười mẫu đất của gia đình nhà họ Viên để làm ruộng. Cuộc sống lúc đó cũng chỉ gọi là miễn cưỡng không có chút khó khăn.
Thế nhưng từ sau khi phụ thân hắn qua đời, Vương Viên ngoại thấy hai huynh đệ hắn còn nhỏ, sợ không trả được tiền thuê đất, nên đã thu hồi lại đất đai lại. Dù sao người vùng này đất thì ít mà người thì nhiều. Có rất nhiều người muốn thuê đất của lão.
Về phần vào núi săn thú, chắc chắn không có ai nguyện ý đem hắn đi theo rồi.
Dù sao thì lúc bị dã thú đuổi, nếu như bạn chạy không kịp, vậy thì xin lỗi, bạn đã nằm trong bụng dã thú rồi.
Hết cách, Vương Hoằng chỉ có thể ở khu vực tương đối an toàn bên ngoài núi Thương Vân kiếm một ít thảo dược, sau đó đem đống thảo dược này bán lại cho tiệm thuốc ở trên trấn kiếm một ít đồng tiền lẻ.
Còn em trai hắn thì cả ngày ở hai bên bờ ruộng tìm kiếm rau dại, nhặt chút củi khô, đem về nhà. Em trai hắn kiêm luôn giặt dũ quần áo và nấu cơm.
Nhị Cẩu Tử vừa đi vừa tính toán một chút thu hoạch ngày hôm nay.
Hôm nay vận khí của hắn thật sự quá kém. Đi vòng vo cả ngày trời ở trên núi mà cũng chỉ kiếm được hai cây Kim Ngân, nửa lạng Bán Hạ, một chút hoa Cúc dại và một cây Kinh Giới. Đống thảo dược này có bán hết thì cũng chỉ bán được có hai văn tiền.
Ngoài ra, hắn còn tìm được 3 quả trứng chim to bằng ngón tay cái và một nắm quả dại nữa.
Mặc dù ở ngoài núi thường không có dã thú loại lớn thường xuyên xuất hiện, có phần an toàn hơn một ít. Thế nhưng lại không có quá nhiều thứ có giá trị. Dù sao khu vực này có quá nhiều người, người ta cày đi cày lại đã không còn gì nữa rồi.
Dưới chân núi, từng làn khói nghi ngút bốc lên trong thôn Vương Gia. Ở cổng thôn, một vài đứa nhỏ đang nô đùa. Thôn Vương Gia có mấy chục hộ, toàn làm tá điền cho Vương Viên ngoại ở trên trấn và đều lấy nghề làm thuê ruộng làm kế sinh nhai. Sau khi vụ mùa kết thúc, mọi người có thời gian rảnh, thường lên núi săn bắt, hái thuốc trang trải chi phí sinh hoạt trong gia đình.
Lúc mùa màng được tốt, miễn cưỡng có một cuộc sống ấm nó. Còn nếu như gặp phải mùa màng xấu, chuyện đem con đi bán là chuyện thường tình như cơm bữa.
Từ đằng xa, Vương Hoằng đã trông thấy một đứa bé 8 tuổi đang đứng trước cửa nhặt rau dại. Đứa nhỏ này nhặt rất là chăm chỉ, cẩn thận đem từng gốc rau dại phủi lớp đất dính ở rễ đi, sau đó nhặt từng chiếc lá một, bỏ lá sâu ra ngoài.
Vương Hoằng rón rén đi tới đằng sau hắn, mà hắn cũng không có phát hiện ra.
“Hù!”
Đột nhiên Vương Hoằng hét lên một tiếng, Vương Nghị bị dọa cho sợ, ngồi bệt xuống mặt đất.
Đợi tới khi quay lại nhìn thấy Vương Hoằng, hắn liền đem bùn đất bôi hết lên người Vương Hoằng.
Sau một trận rượt đuổi hết lên lại xuống, lúc này Vương Nghi mới thôi cơn tức giận. Sau khi thấy em trai mình hết tức giận, lúc này Vương Hoằng mới lấy một bọc lá nhỏ từ trong gùi ra. Bọc lá này được gói bằng cọng cỏ vô cùng cẩn thận.
“Tiểu đệ (*), người nhìn xem đây là gì?”
(*) tiểu đệ: em trai nhỏ.
Vương Nghị nhìn thấy, ánh mắt liền sáng lên, vội vàng giơ tay cướp đoạt lấy, nói:
“Cái này xem như là quà bồi thường vì đã làm em sợ.”
Tiểu đệ nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một nhánh quả mâm xôi có màu đen nhánh chín mọng, to bằng ngón tay cái. Quả này có vị chua chua, ngọt ngọt, là loại quả mà tiểu đệ hắn thích ăn nhất.
“Oa, nhiều quả mâm xôi (1) như vậy!! Em hôm nay cũng nhặt được rất nhiều rau dại đấy!”
(1) Quả mâm xôi: một loại cây họ dâu, có quả giống quả dâu tằm.
Tiểu đệ cười híp cả mắt, ngắt mấy quả mâm xôi bỏ vào trong miệng ăn.
“Ưm... ngon quá!”
Sau đó ngắt lấy một quả bỏ vào miệng Vương Hoằng,
“Anh ở trên núi tìm được mấy cây mâm xôi còn có rất nhiều quả chưa chín, hai hôm nữa anh sẽ vào rừng hái. Em cầm lấy mà ăn đi, anh đi nấu cơm.”
Vương Hoằng nắm lấy một nắm thóc, cho vào trong nồi, đổ nước bóp rồi nhóm lửa nấu ăn. Vừa nấu hắn vừa lấy đũa khuấy đều lên.
Tiểu đệ ở bên cạnh giúp hắn nhóm lửa, thỉnh thoảng lại nhét một quả mâm xôi vào trong miệng nhai nhóp nhép, thỉnh thoảng lại đưa một quả bỏ vào trong miệng Vương Hoằng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, nồi cháo đã chín. Tiếp đó, Vương Hoằng bỏ rau đã thái nhỏ vào, đập 3 quả trứng chim bỏ vào, rồi dùng đũa khuấy đều. Chỉ thấy lá xanh nổi lên trên mặt cháo, trứng vàng ươm quyệt vào cháo trắng tinh. Hắn giơ muỗng húp thử 1 miếng nhỏ, thấy chưa vừa liền bỏ thêm chút muối vào.
Thế là xong một nồi cháo trứng chim rau dại thơm phưng phức . Sau khi nấu xong, hắn múc ra hai bát cháo đầy, đưa cho mỗi người một bát. Hai anh em ngồi ăn trên tảng đá, vừa ăn vừa hít hà.
Đêm tới, nhìn em trai đang say ngủ bên cạnh mình, thế nhưng Vương Hoằng cũng không có ngủ.
Kể từ khi phụ thân hắn qua đời vào năm ngoái, cuộc sống của hai anh em rất là vất vả. Tất cả sinh hoạt trong gia đình đều phụ thuộc vào công việc hằng ngày vào rừng hái thuốc, sau đó đem thảo dược bán cho tiệm thuốc trên thị trấn kiếm vài đồng bạc lẻ, miễn cưỡng sống qua ngày.
Cuộc sống của hai anh em thường bữa đực bữa cái, cũng không có được sung túc.
Hắn vẫn nhớ như in, vào mùa đông năm ngoái, khi tuyết phủ trắng trời. Cả ngọn núi bị bao bọc trong tuyết gần 2 tháng trời, không có bất kỳ thức ăn nào.
Hai anh em hắn phải đào tuyết lên tìm rễ cỏ ăn qua ngày. Đêm tới, thường xuyên bị bụng đói cồn cào. Cũng may, 10 ngày băng tuyết cuối cùng, nhờ bắt được một con thỏ nhỏ mà hai anh em hắn mới sống sót được.
Mùa đông lại sắp tràn về nữa rồi.
Tiểu đệ hắn bình thường vẫn thường phơi hơn 20 gốc cây dại, làm thức ăn dự trữ cho mùa đông năm nay. Thế nhưng từng này thức ăn thì thấm thoát vào đâu. Mùa đông kéo dài tới tận 5 tháng lận đấy.
Một năm qua, hai anh em hắn ăn mặc rất chi là cần kiệm, thế nhưng cũng chỉ để dành được 20 văn tiền, số tiền này cũng chỉ mua được 2 cân gạo.
Xem ra ngày mai hắn phải xông vào rừng sâu tìm kiếm mới được!!
Thực ra, ở sâu bên trong núi Thương Vân có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm.
Năm ngoái, Vương Lão Thất hái được một củ nhân sâm 10 năm và bán với giá 4 lạng bạc.
Phải biết rằng 1 lượng bạc tương đương với 10 đồng tiền, tương đương với 1 ngàn văn tiền. Hai lượng bạc liền đủ cho hai anh em nhà hắn có một cuộc sống no đủ cả năm đấy!!
Chỉ là trong núi, dã thú có rất nhiều.
Bình thường, thợ săn muốn vào trong núi đi săn, thường phải tập hợp lại thành một nhóm 5-6 người, lúc đó mới dám đi săn. Ấy vậy mà thỉnh thoảng vẫn có người chết đấy.
Thay vì ở nhà chờ chết như thế này chẳng bằng đi vào trong núi sâu đánh bạc một lần!!!
.........
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhị Cẩu Tử sắp xếp đồ đạc, mang theo một cái bánh ngô, một con dao săn, đi vào trong núi lúc còn tờ mờ sáng.
Sau khi đi sâu vào núi Thương Vân hơn 10 dặm, hắn liền nhìn thấy một dãy cây cổ thụ cao chọc trời, mấy người ôm không xuể.
Mặt đất thì chằng chịt dây gai. Mấy lần hắn bị đám dây gai này quấn lên người, làm quần áo rách mất mấy chỗ.
Vương Hoằng cầm một cây gậy dài mở đường đi. Hắn lách qua đám dây gai cản đường rồi cẩn thận nhìn ngó xung quanh.
Đột nhiên, trên gương mặt hắn hiện ra sự kinh ngạc. Theo ánh mắt hắn đang nhìn, có một cái cây nhỏ màu xanh lục cách hắn không xa về bên trái.
Thân cây này giống như cây bút lông vậy. Trên thân có những đóa hoa màu trắng nhỏ, lá có hình dạng giống lá tre, mọc thành từng cặp ở hai bên.
“Ha ... ha ...ha...! Nhiều Hoàng Tinh quá!”
Vừa nói hắn vừa lấy ra cây cuốc thuốc nhỏ, cẩn thận đào.
Một lúc sau, 13 cây Hoàng Tinh liền được hắn hái được. Trong đó có một gốc cây đạt tới 8 năm tuổi, hai cây đạt 6 năm tuổi, số còn lại là 3-5 năm.
Ngoài ra còn có một số cây nhỏ , thế nhưng hắn cũng không có hái mà lưu lại.
Đây là quy luật bất thành văn trong nghề hái thuốc.
Hái to lưu nhỏ.
Sau khi hái xong, người hái thuốc sẽ rải một ít hạt sâm ra xung quanh. Cây thân rễ thì để lại cây nhỏ, còn dây leo thì để lại một ít dây leo.
Nếu như mọi người đều dùng phương pháp đoạn tuyệt đường con cháu thì có lẽ những dược liệu trân quý đó đã tuyệt chủng từ lâu rồi.
Tiếp theo, hắn tìm thấy một vài cây dược thảo có giá trị hơn nữa.
Hắn tìm thấy một cây óc chó hoang dã, hái được 20-30 quả óc chó.
Quả óc chó bỏ lâu cũng được, cũng không có bị hư, có thể giữ được qua mùa đông.
Lúc này, Vương Hoằng lại tìm thấy một gốc cây sắn dây. Rễ cây to lớn, trồi lên cả mặt đất, đào nó có vẻ sẽ rất là tốn sức đây!!
Rễ sắn có thể ăn sống trực tiếp được, ăn sống có vị ngọt, có thể xoa dịu cơn khát, nhai đi nhai lại vừa ngọt lại vừa dai, ăn rất là thống khoái.
Rễ sắn cũng có thể nấu ăn, mùi vị giống củ từ, có thể chống đói. Ngoài ra nó còn dùng làm dược liệu, có thể bán lấy tiền được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận