- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 13: BẠN TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC đối xử quá tốt với loại người này
Cô bạn thân tên L là người tốt tính nhất trong số chúng tôi. L đối xử với ai cũng nhẹ nhàng, săn sóc dịu dàng, chính là mẫu vợ hiền dâu thảo điển hình.
L rất may mắn. Cô ấy lấy được anh chồng chín chắn cẩn trọng, lại luôn biết chăm chút cho vợ. Nhưng cuộc sống không thể mười phân vẹn mười, chồng L bao dung tốt bụng bao nhiêu thì mẹ chồng L lại khó chiều bấy nhiêu. Nhất là sau khi hai vợ chồng mua nhà, mẹ chồng cứ dăm ba bữa nửa tháng lại sang ở một lần. Thế nhưng L chưa bao giờ phàn nàn gì mẹ chồng. Cô ấy luôn mang trong lòng mình niềm biết ơn, chồng tốt với mình như thế, mẹ chồng lại là người đã sinh thành nuôi dưỡng chồng, chỉ riêng điều này đã đủ để L cảm thấy phải thật hiếu thảo với mẹ chồng.
Thế nên cho dù tính tình mẹ chồng hơi khó chịu, thường hay vô lý thì L cũng không so đo với bà ấy. Đây là sự khoan dung lớn nhất của cô với mẹ chồng, quan trọng nhất là L không muốn khiến chồng mình phải khó xử. Bởi thế, cô ấy thường xuyên nhượng bộ trong mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Mối quan hệ ấy cũng miễn cưỡng coi như bình an vô sự.
Tuy nhiên, dù sao sức nhẫn nại của con người cũng có hạn, nếu chỉ nói L thế này thế nọ thì cô ấy cũng nhịn cho xong chuyện, đằng này lại nói xấu cô ấy với cả đứa con. L nhịn một hai lâng rồi không nhịn nổi nữa.
Thậm chí, nhiều lần mẹ chồng còn cố ý đối đầu với L. Một lần nọ, L vừa về đến nhà thì đã nghe thấy tiếng mẹ chồng đang nói xấu mình với con. Ngay lập tức, L cảm thấy nóng mặt và không thể nhẫn nhịn được nữa.
Lần đó, L hít sâu vài lần mà vẫn không thể ổn định cảm xúc nên bước đến giật con lại, nghiêm túc nói với mẹ chồng: "Mẹ, bình thường mẹ làm gì con cũng không chấp nhặt với mẹ, nhưng mong mẹ đừng nói mấy lời nói không thành có đó trước mặt trẻ con. Thực tình chuyện gì con cũng có thể nhịn mẹ, nhưng riêng chuyện này thì không bao giờ."
Mẹ chồng ngượng ngập lẩm bẩm: "Tao có nói gì đâu, chỉ trêu trẻ con thôi mà."
L cao giọng nói: "Có ai trêu trẻ con như mẹ không? Giả dụ con cũng nói xấu bà nội trước mặt nó, mẹ nghe thấy có vui không? Mẹ cũng cảm thấy là con đang trêu trẻ con ạ?"
Mẹ chồng nổi cáu: "Tao nói có vài câu chứ mấy? Mày quát tháo làm gì? Đây là nhà con tao, tao không có quyền tự do nói chuyện nữa à?"
L nổi nóng: "Được rồi, đây là nhà con trai mẹ, cũng là nhà con,nhưng không phải là nhà mẹ. Mẹ đến đây thì mẹ là khách, con tôn trọng mẹ là mẹ chồng con,nhưng nếu mẹ muốn đến đây để phá phách thì say này cái nhà này không chào đón mẹ nữa. Dù mẹ có mách con trai mẹ thì con cũng không sợ, nếu anh ấy không phân biệt được đúng sai thì cuộc sống của bọn con cũng đến lúc kết thúc rồi."
Nói xong, L ôm con vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Vào phòng rồi,sau khi dần dần bình tĩnh lại, L cũng thoáng lo lắng, không biết tiếp theo mẹ chồng sẽ chơi chiêu cảm tử gì. Cô ấy thật lòng không muốn người trong nhà lại cãi cọ ầm ĩ với nhau, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên đối mặt với chồng ra sao.
Theo bạn, kết quả sẽ như thế nào?
Mẹ chồng chẳng những không mách con trai mà sáng hôm sau còn gõ cửa phòng L, lấy lòng ra mặt, hỏi L sáng nay muốn ăn gì?
L có đôi chút kinh ngạc. Bình thường lúc cô ôn hòa nhã nhặn thì mẹ chồng toàn ra vẻ thái hậu,không ngờ hôm qua phát cáu xong thì hôm nay lại quay ngoắt 180 độ thế này. Nhìn hành động đó,cô ấy cảm thấy nếu mẹ chồng đã thực sự xuống nữa thì mình cũng nên rộng lượng hơn đôi chút. Đôi bên chung sống những ngày yên bình hiếm thấy. Thế nhưng L không biết được rằng sự yên bình này chỉ là tạm thời.
Chẳng bao lâu sau, mẹ chồng lại chứng nào tật nấy. Lần này, cô không nuốt giận như lúc trước nữa,có lẽ là do đã có làn phản kích đầu tiên rồi nên sau này phản ứng cũng dễ dàng hơn!
Mỗi lần L nổi cáu xong là mẹ chồng lại "tem tém" lại vài ngày. L thường xuyên than thở với tôi: "Gái yêu dấu của tớ ơi, tớ cũng mong mình và mẹ chồng có thể chung sống hòa bình với nhau. Thực ra tớ cũng không muốn nổi nóng với và đâu, dù sao bà cũng là mẹ của chồng tớ,lại là bề trên,chỉ cần bà đừng quá đáng quá thì tớ thực sự muốn hiếu thảo với bà. Nhưng cứ mỗi lần tớ nghĩ phải hiếu thảo với bà là y như rằng bà lại gây khó dễ cho tớ. Tớ nổi nóng vài lần thì bà lại trở nên khách sáo hơn. Cậu nói xem,mọi người cùng tôn trọng nhau chẳng phải tốt hơn sao?"
Tôi rất hiểu cảm nhận của L, bởi tôi cũng có một người thân như thế. Người đó, không phải ai khác,chính là mẹ ruột của tôi.
Tôi từng kể lại quá trình trưởng thành của mình trong cuốn Khí chất bao nhiêu - Hạnh phúc bấy nhiêu. Tôi hết sức chán ghét gia đình mình,mà bố mẹ tôi lại chính là người làm thâm tâm tôi nguội lạnh nhất. Nhưng nhờ sự hòa giải của chồng, tôi đã giảng hòa với bố mẹ, với lại đến giờ họ cũng nhiều tuổi rồi,đã có sự thay đổi. Thế nên tôi tự nhủ rằng phải đối xử tốt với bố mẹ, để bố mẹ được hưởng tuổi già.
Nhưng giữa mong ước và hiện thực luôn có khoảng cách.
Một lần nọ, tôi mời người nhà ngoại ăn cơm. Trong bữa ăn, khi mẹ tôi múc canh,tôi nhìn thấy chiếc lắc tay trên cổ tay bà rất quen mắt, liền hỏi: "Lắc tay của mẹ ở đâu ra thế?"
Bà trả lời: "Lấy ở chỗ mày đấy, mày để ở ngoài nên mẹ lấy ra đeo."
Tôi nén giận hỏi: "Mẹ lấy ra đeo mà sao không hỏi con trước một tiếng?"
Bà đáp tỉnh bơ: "Chính mày để ở ngoài,hơn nữa mẹ cũng có thấy mày đeo bao giờ đâu. Dù sao mày cũng làm đồ châu báu, trang sức có mà đầy ra."
Đối với tôi,một cái lắc tay thật sự chẳng có gì to tát, nhưng tôi rất ghét hành vi tự tiện lấy đồ đạc của tôi mà chưa được gọi cho phép, vì hành động tự tiện sẽ khiến tôi có cảm giác bị xâm phạm. Kể cả tôi để lắc tay ở ngoài, nhưng tôi vẫn để nó ở chỗ của tôi, không hỏi đã lấy chính là không tôn trọng tôi.
Tôi nghiêm túc nói với bà rằng, mẹ thích gì con đều có thể mua cho mẹ, nhưng mẹ không được tùy tiện lấy đồ của con khi con chưa đồng ý. Bà ừ lên ừ xuống nói biết rồi.
Quả nhiên, một thời gian sau bà không còn lấy đồ của tôi nữa. Sau này, tôi đặt mình vào vị trí của bà suy nghĩ, cảm thấy có lẽ bà đau lòng. Tôi khó chịu là bởi bà không hỏi ý kiến tôi,còn bà có lẽ là cũng bực tôi chấp nhặt bà chỉ vì một cái lắc tay. Thế là tôi mua một cái dây chuyền cho mẹ, thời gian đó cũng thường tặng thêm thứ này thứ kia nữa. Bà vui mừng ra mặt.
Một lần khác, bạn bè hẹn tôi tụ tập. Tôi chọn một chiếc váy lịch sự thường ngày, định kết hợp với chiếc khăn lựa tơ tằm màu vàng tơ vừa mới mua xong,kết quả là tôi tìm đi tìm lại vẫn không thấy khăn đâu.
Không biết tại sao tôi lại nhớ đến mẹ mình, tôi gọi điện cho bà, hỏi bà có cầm không? Bà sảng khoái thừa nhận, nói mấy hôm trước mẹ đi đám cưới, không có thứ gì mặc hợp, lại thấy cái khăn lụa của tôi rất đẹp nên lấy ra dùng trước, lần tới trả lại cho tôi là được chứ gì.
Nghe thấy thế, tôi tức điên người. Ai gần gũi đều biết tôi mắc bệnh sạch sẽ với quần áo và trang sức, chỉ cần người khác từng chạm vào là tôi sẽ không dùng nữa, mà việc làm tôi tức nhất chính là lại lấy khăn đi khi tôi chưa đồng ý.
Khi than thở với chồng, anh nói, sao em không bảo quản đồ đạc của em cho kĩ? Tôi hậm hực nói: "Chẳng lẽ em ở nhà mà cũng phải khóa tủ quần áo lại à? Chẳng lẽ lúc em không ở nhà mà cũng phải dăn giúp việc không được cho mẹ bước vào cửa à? Vấn đề không phải tại em mà là tại mẹ, mẹ không biết tôn trọng và không biết giới hạn giữa người và người."
Một lần khác, tôi và mẹ cãi nhau gay gắt. Tôi nói rõ cho mẹ biết, sau này đừng động gì vào đồ đạc của tôi nữa, nếu không đừng trách tôi trở mặt. Thực ra,trước đây tôi cũng thường xuyên nói câu này với mẹ tôi, nhưng tôi nói rất mềm mỏng nên bà cũng chẳng thấy có gì to tát, chỉ khi tôi tức tối phát cáu lên thì mẹ mới thôi làm tôi bực bội.
Giờ mẹ rất ít động vào đồ đạc của tôi,dù thích thứ gì thì cũng sẽ hỏi tôi trước. Kết quả này là cục diện chỉ có được sau khi tôi cáu điên lên mấy lần liền.
Tôi cũng từng buồn phiền. Chỉ có ông trời mới biết tôi hi vọng cải thiện hình thức chung sống sao cho tốt đẹp đến nhường nào, chứ không phải là tôi thích nhớn nhác cãi nhau. Vì dù sao đi nữa, cãi nhau luôn ảnh hưởng đến tâm trạng. Tôi cũng từng thử nhẫn nhịn, rồi phát hiện ra nhẫn nhịn vô ích.
Sau này, tôi dần hiểu ra, trên đời này có rất nhiều người tuổi đời thì nhiều nhưng tâm trí vốn không trưởng thành. Không phải họ xấu xa,hư hỏng gì cả, chẳng qua là đầu óc họ không thể xử lý các vấn đề một cách thuần thục mà thôi. Sự tốt tính của bạn chính là sự dễ thương lượng trong mắt họ. Chỉ cần bạn chưa sa sầm mặt là họ sẽ cảm thấy còn chưa chạm đến giới hạn của bạn, nên sẽ không coi lời bạn nói ra gì. Chỉ tới khi bạn thực sự nổi giận, họ mới ý thức được rằng bạn giận thật rồi, như vậy, họ sẽ bớt quá trớn, sẽ chiều ý bạn.
Giống như việc có nhiều bạn nữ đã nói với tôi rằng, bình thường họ đối xử tử tế với chồng thì anh ta làm mưa làm gió cứ như bố đời; còn đến khi họ thật sự không chịu nổi nữa bèn trị cho một trận nhừ tử thì anh ta lại cun cút nghe theo. Thực ra cũng có nhiều anh chồng có tính cách như vậy thật.
Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy phải đối xử tốt với người khác, nhưng sau khi lớn lên bạn mới phát hiện ra quy tắc này không áp dụng được cho tất cả mọi người. Chỉ ai trầm ổn trưởng thành thì bạn mới có thể tử tế với người đó, mới có thể xây dựng cách thức trao đổi lành mạnh. Sự tử tế hiền lành hoàn toàn không thích hợp với những người còn non nớt về mặt tâm trí. Bởi vì bạn đối xử tốt nên đối phương rất dễ dàng được cưng quá hóa kiêu, dùng đủ mọi cách để thách thức sức chịu đựng của bạn. Ngược lại, nếu thỉnh thoảng bạn nổi cáu, đối phương chắc chắn sẽ không hành xử quá đáng.
Thế nên chúng ta nhất định phải dùng những cách khác nhau để đối xử với những người có tính nết khác nhau. Tuy đó không phải điều thâm tâm bạn muốn, nhưng lại là biện pháp duy nhất để được bình yên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận