- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 14: LÀM ĐƯỢC ĐIỀU NÀY mới thật sự hiếu thảo
Tôi về quê làm sơ yếu lí lịch. Cháu trai muốn ăn loại kẹo chỉ có bán tại một siêu thị ở rất xa. Dù ngại xa xôi nhưng vì không chịu nổi sự bám dính của thằng nhóc nên đành dẫn nó đi. Sau khi để thằng bé tự chọn kẹo và vài thứ đồ ăn vặt nó thích xong, tôi dẫn nó đi tính tiền. Khi tôi cúi đầu lấy vì tiền, một giọng nói do dự vang lên: "Cậu là Vãn Tình phải không?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn. Người vừa cất tiếng hỏi là một phụ nữ trung niên đang nhìn tôi với ánh mắt cháy bỏng, trông người ấy cũng quen quen, nhưng tôi không nhớ được ra ngay là ai. Tôi gắng sức lục lọi trong trí nhớ, không biết là họ hàng hay hàng xóm.
Mãi không nhận ra là ai, tôi đành cười ngượng nói: "Đúng là tôi. Nhìn chị quen lắm, nhưng trí nhớ tôi lại không được tốt. Thế chị là...?"
Cô ấy cười còn ngại ngùng hơn tôi: "Không phải trí nhớ cậu không tốt, chắc tại tớ thay đổi nhiều quá. Chúng ta là bạn học!"
Hai chữ "bạn học" chợt lóe lên trong tôi. Trước đó,tôi có nằm mơ cũng không ngờ cô ấy là bạn học của tôi, chẳng trách lại không nghĩ ra. Nếu chúng tôi là bạn học thì sẽ phải sàn sàn tuổi nhau, nhưng người phụ nữ trước mặt lại không trẻ trung hơn là bao so với mẹ tôi, nên tôi nhất thời không nghĩ ra.
Cô ấy nhìn cháu tôi, hỏi tôi: "Đây là còn cậu à?"
Tôi cười lắc đầu: "Đây là cháu tớ, con tớ còn chưa sinh ra đâu!"
Đã lâu không gặp lại, sau khi tán gẫu hỏi han cuộc sống của nhau, cô ấy nói: "Chúng ta chưa từng gặp nhau kể từ sau buổi họp mặt đó, nghe nói giờ cậu đã xuất bản sách, còn kinh doanh đá quý, đến Hàng Châu rồi à?"
Tôi nói: "Chồng tớ quả thực là người Hàng Châu, nhưng chúng tớ không ở Hàng Châu, trọng tâm sự nghiệp cũng không đặt ở Hàng Châu. Cậu thì sao, mấy năm nay sống ổn không?"
Thực tình vừa hỏi xong tôi đã hối hận. Nếu một người phụ nữ có cuộc sống hạnh phúc, được chồng yêu chiều thì sao có thể già nhanh đến thế?
Quả nhiên, cô ấy thở dài nói: "Thật sự là không ổn. Mấy năm nay tớ vẫn đang phân vân xem có nên ly hôn hay không, haizzzz,sống thật vô nghĩa." Có lẽ trong cuộc sống thường ngày, không ai nghe cô bạn tôi tâm sự, thế nên cô ấy rất có hứng trò chuyện. Cháu tôi có kẹo ăn nên rất thỏa mãn đứng bên cạnh,không đòi về. Vậy là chúng tôi ngồi sang một bên hàn huyên một lát.
Chúng ta sẽ gọi cô ấy là Dương Dương nhé!
Dương Dương tốt nghiệp cấp hai xong thì không học lên nữa mà đi học nghề. Sau đó, cô ấy mở một cửa hàng nhỏ, chuyên may quần áo, thu nhập cũng rất khá.
Cô ấy là người kết hôn sớm nhất trong số chúng tôi, chưa đầy hai mươi tuổi đã được làm mối để gả cjo một anh sửa xe. Hai vợ chồng kiếm cơm nhờ tay nghề, thực tế thu nhập còn cao hơn các cán bộ nhân viên văn phòng nhiều. Nếu cứ thành thực cần kiệm mà sống, tôi tin dù không thể giàu nứt đổ vách thì cũng có thể sống sung túc đủ đầy.
Trong vài năm đầu tiên, cuộc sống của hai vợ chồng Dương Dương quả thực không tệ. Họ chẳng những mua được một căn chung cư mà còn mua được một cửa hàng nhỏ khác. Cửa hàng đó bình thường để cho người khác thuê, còn họ thì lấy tiền cho thuê nhà bù vào sinh hoạt phí. Khi đó, cuộc sống hai vợ chồng quả thực giàu có hơn người.
Tuy vậy,lòng tham của con người là vô đáy. Vì dành dụm được một chút, chồng cô ấy liền thấy sửa xe kiếm được ít tiền quá, cũng vất vả quá, nên đã bắt tay với người khác đi làm ăn. Kết quả, vừa không kiếm được thêm bao nhiêu, lại vừa có thêm cô bồ ở ngoài.
Vì chuyện làm ăn tất nhiên không thể thiếu xã giao nên anh ta bắt đầu về muộn, lại thường xuyên uống say khướt mới về. Dương Dương khuyên can, mong anh ta có về sớm một chút, anh ta sừng sộ lên: "Chuyện đàn ông, đàn bà quan tâm ít thôi."
Sau này, anh ta làm ăn bị lừa, chẳng những mang hết của nả tích góp bấy lâu ra lấp vào chỗ trống làm ăn, mà còn cầm luôn cả cửa hàng cửa hai vợ chồng.
Trước cảnh đó, Dương Dương vô cùng đau đớn. Tiền mua cửa hàng đều do hai người dè sẻn ăn tiêu, mất hàng tháng trời mới bù lỗ xong, thế nên nghĩ sai cũng khó chấp nhận để mất. Thế nhưng cô ấy lại là người hiền hậu, lại nghĩ, dù sao tiền tài cũng là vật ngoài thân, chỉ cần người cùng một nhà yên ấm bên nhau là được; hơn nữa, tuy mất cửa hàng,nhưng chí ít vẫn còn căn nhà hiện tại. Dương Dương nói với chồng: "Cửa hàng mất thì cũng mất rồi, hai ta cũng chẳng đoán trước được việc làm ăn, thôi thì cứ quay về nghề cũ sửa xe là được!"
Chồng cô hình như cũng xúc động, hứa với cô sẽ không làm ăn bên ngoài nữa mà chăm chỉ sửa xe. Dương Dương thì thở dài thườn thượt, thầm tính toán chỉ mất vài năm là có thể kiếm được số tiền kia về.
Sau vụ ấy, chồng Dương Dương cũng ngoan ngoãn được mấy tháng thật, nhưng một khi tư tưởng đã buông thả thì rất khó quay đầu,lại từng được biết thế nào là xa hoa trụy lạc, dẫu có quay về nhà sống thì trong lòng vẫn khó tránh được chộn rộn bất an. Thế rồi anh ta nói, đàn ông không thể mới thất bại một lần đã co vòi lại, ngã ở nơi nào phải đứng lên ở nơi đó, trước kia anh ta không có kinh nghiệm, giờ nếm mùi khổ sở đã biết suy xét hơn nhiều rồi.
Thấy chồng mình như vậy, Dương Dương phản đối kịch liệt, cô ấy nói, cô không cần giàu sang phú quý,chỉ cần sống như trước đây là được. Nhưng có phản đối cũng vô dụng, chồng Dương Dương vẫn cấm đầu cắm cổ đi ra ngoài kiếm tiền to.
Lần kiếm tiền này tất nhiên còn thảm hại hơn cả lần đầu tiên, chẳng những mất hết tiền vốn ban đầu mà còn nợ đầm nợ đìa. Thấy chồng thất bại quay về, Dương Dương không cãi nhau với chồng nữa. Cô ấy muốn sau hai lần này, anh ta nên biết mình không thạo kinh doanh, và sẽ trở về sống cho yên lành. Còn về số tiền nợ, cô có thể bán nhà đi, dù sao hai người kết hôn sớm, vẫn còn trẻ, chỉ cần cố gắng thật lực,cuộc sống sẽ tốt đẹp dần lên.
Ngặt nỗi người chồng không hiểu được tấm lòng Dương Dương. Lần này anh ta làm ăn thất bại thực ra là vì một người đàn bà. Ả lừa anh ta gom một đống hàng không ai thèm, còn ngon ngọt thủ thủ thỉ rằng mình muốn giúp anh ta kiếm tiền. Vậy là anh ta chẳng những không trách ả mà ngược lại, còn thấy ả và mình có cùng tiếng nói trên đường làm ăn.
Hoa nắt với người mới, anh ta càng nhìn Dương Dương lại càng thấy ngứa mắt, sau đó về nhà rất ít, mà dù có về nhà cũng chỉ để làm một việc, đó là lấy tiền. Nếu Dương Dương không cho, hai người nhất định sẽ cãi nhau ỏm tỏi. Ban đầu chỉ là quát tháo lẫn nhau, về sau thì lại thành xô xát tay chân.
Dương Dương nói với tôi, ngay từ đầu cô ấy muốn duy trì cái nhà này là vì con cái, nhưng mấy năm trời trôi qua, cuối cùng cô ấy cũng đã nản lòng. Một người đàn ông như thế không những không cho cô thấy được tương lai mà thậm chí còn thường xuyên lấy tiền cô dùng để nuôi con mang đi. Vì con,Dương Dương quyết định ly hôn.
Với cô ấy mà nói, ly hôn vốn là thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh, được sống lại một lần nữa, được trao cho cơ hội kiếm tìm hạnh phúc thêm một lần nữa. Dẫu có là mẹ đơn thân nuôi con thì cũng tốt hơn cuộc đời hiện tại. Với lại, Dương Dương còn có thể kiếm tiền, không dư dả nhưng cũng đủ sống.
Nhưng sau khi bố mẹ Dương Dương biết ý định ly hôn của cô thì cực lực phản đối. Họ nói rằng, hai nhà ở gần nhau như thế, ly hôn thì mất mặt biết bao, phụ nữ ly hôn rẻ rúng lắm. Bố Dương Dương thậm chí còn uy hiếp cô ấy: "Nếu mày ly hôn thật thì tao sẽ từ mặt mày. Mày ly hôn thì sau này đừng hòng đặt chân vào cửa nhà này nữa. Bố mẹ cũng sẽ coi như chưa từng có đứa con gái làm bại hoại gia phong là mày."
Mẹ cô khóc lóc rên rỉ, nói rằng nếu Dương Dương dám ly hôn thì bà sẽ chết ngay trước mặt cô, vì còn sống thì cũng không còn mặt mũi gặp ai.
Dù Dương Dương nói cho họ biết rằng gã đàn ông kia đã không còn là con người trước kia nữa, giờ anh ta không hề có trách nhiệm với vợ con, còn ngoại tình và bạo lực gia đình, sống tiếp với anh ta còn khổ sở hơn là chết. Nhưng bố mẹ cô ấy vẫn hoàn toàn không lọt tai được chữ nào, chỉ sống chết không cho con gái ly hôn. Cứ lằng nhằng như vậy hai năm rồi.
Là một người con hiếu thảo, Dương Dương không thể bất chấp suy nghĩ của bố mẹ để làm theo ý mình. Cho dù rất nhiều lần cảm thấy không ly hôn khốn khổ hơn cái chết nhưng Dương Dương vẫn không dám làm trái ý mẹ cha, lại càng không dám mang tiếng bất hiếu.
Sống trong cảnh dằn vặt như thế, cô ấy nhanh chóng tàn lụi,không còn tràn trề nhựa sống nữa, trông hốc hác như một người già sắp sửa về với đất mẹ. Tôi thấy thất vọng thay cho Dương Dương. Đến cả kẻ đã bao nhiêu năm không gặp như tôi mà còn cảm nhận được nỗi buồn của cô ấy, chẳng lẽ bố mẹ cô ấy không thấy chút gì sao? Cái thể diện đó thực sự quan trọng hơn hạnh phúc của con gái sao? Giờ đã là thời đại nào rồi....
Cô hỏi tôi: "Vãn Tình, cậu nói xem tớ có nên ly hôn không?"
Tôi không thể quyết định giúp Dương Dương vấn đề có ly hôn hay không, tôi chỉ có thể nói: "Nếu là tớ,tớ nhất định sẽ ly hôn kể cả bố mẹ tớ phản đối thì tớ nhất định vẫn sẽ ly hôn."
Câu chuyện của Dương Dương thật ra không hề xa lạ. Tôi thường xuyên nghe được rất nhiều cô gái lấn cấn:
Một bên là công việc yêu thích, một bên là phản đối của bố mẹ;
Một bên là bạn đời yêu thương, một bên là bất mãn của bố mẹ;
Một bên là lựa chọn tự do, một bên là thể diện của bố mẹ.
Rốt cục nên lựa chọn thế nào?
Nghe theo con tim mình thì sẽ đi ngược lại mong muốn của bố mẹ,nghe theo lời bố mẹ thì sẽ từ bỏ cuộc sống của mình, cuộc đời gần như đi vào nước cờ chết.
Thật ra mọi chuyện không nghiêm trọng đến thế. Sở dĩ rất nhiều người rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan là do sai lầm về mặt quan niệm. Họ nhận thức rằng hiếu thảo là phải vâng lời cha mẹ; không làm cha mẹ buồn lòng mới là tròn trách nhiệm của người con; nếu không làm được như thế thì chính là bất hiếu.
Thế nhưng, hiếu thảo có thật là như vậy không? Cha mẹ yêu thương con cái, ai mà chẳng mong mỏi con mình hạnh phúc vui vẻ. Thế nhưng nếu đã tận mắt thấy con sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng khốn khổ ra sao rồi mà còn không giúp đỡ, thậm chí còn gia tăng áp lực cho con, thì người con vẫn nên mù quáng nghe theo loại cha mẹ này sao?
Thực tế thì hiếu thảo thực sự chỉ có một, đó là sống sao cho hạnh phúc để cha mẹ yên tâm. Nếu cha mẹ chỉ để ý đến việc kiểm soát được bạn, chỉ để ý đến mặt mũi của chính họ mà không quan tâm đến hạnh phúc của bạn, vậy thì bạn nên tự hỏi một câu rằng: Bố mẹ bạn có thật sự thương bạn không?
Câu trả lời hiển nhiên chính là họ không thương bạn.
Vậy thì bạn có nên buông bỏ hạnh phúc của bạn vì hai đấng sinh thành vốn không thương bạn không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận