- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 15: 99% NHỮNG NGƯỜI ẤM ỨC trong công việc đều mắc phải hai vấn đề sau
Một thời gian trước, do có nhu cầu phát triển diễn đàn nên tôi đã đăng một thông báo tuyển dụng lên đó,đến đêm cùng ngày thì nhận được mấy trăm bản CV. Vì bản thân thật sự không có kinh nghiệm tuyển nhân sự, tôi liền gọi hai người bạn làm phó tổng giám đốc đến kiểm tra giúp.
Giờ coi như mọi chuyện đã xong xuôi. Trong suốt quá trình chọn lựa, tôi đã học được kha khá kỹ năng thông báo tuyển dụng, và có thêm kha khá niềm cảm khái.
Trong vô vàn những bản CV của mọi người gửi tới, có hai cái rất khác với những cái còn lại.
Một CV viết: "Chị dựa vào đâu mà yêu cầu buổi tối phải trả lời thông báo của chị? Cho dù là thực tập sinh thì chị cũng không có quyền yêu cầu họ như thế chứ? Tôi không muốn nộp đơn ứng tuyển, tôi chỉ muốn nói cho chị biết chị không có quyền yêu cầu như vậy thôi."
Lúc ấy, tôi sững người,lập tức cảm thấy liệu mình có phải truyền nhân của Châu Bác Bì không? Tôi vội vàng forward CV sang cho hai người bạn.
Anh bạn xóa thẳng tay: "Vị trí nào sẽ có yêu cầu đó,giống như diễn đàn Thập điểm độc thư toàn lên bài lúc mười giờ đêm vậy, chẳng lẽ biên tập của họ lại nói với ông chủ là 'Anh dựa vào đâu mà bắt chúng tôi đi làm buổi tối' à?"
Người gửi bức thư kia quả thực thấp cả IQ lẫn EQ, đến đạo lý cơ bản này cũng không hiểu, chỉ suy nghĩ vấn đề từ góc độ cá nhân. Người như vậy là người bị các đơn vị tuyển dụng ghét nhất.
Một bản CV khác thì viết thế này: "Lúc đọc điều thứ nhất: 'Không nhận người mới không biết làm gì' là thấy bực rồi. Tôi muốn nói cho chị hay, nếu không ai tuyển người mới thì người mới kia lấy đâu ra kinh nghiệm? Điều kiện chị đưa ra đã hạn chế bao nhiêu người muốn làm việc với chị rồi?"
Tôi bất chợt nhớ lại mười mấy năm về trước, chính tôi cũng từng nếm trải điều này khi mới tốt nghiệp đi làm. Tôi tin rằng, mỗi thanh niên vừa tốt nghiệp đại học xong đều tràn ngập mong chờ với công việc đầu tiên của mình. Tôi khi mới tốt nghiệp cũng vậy. Lúc đó, ngày nào tôi cũng đọc tin tức tuyển dụng,và đặc biệt chú ý đến những vị trí tố của các công ty lớn, rồi còn so sánh từng điều kiện một, xem cái nào phù hợp, cái nào không phù hợp.
Nhưng không thể không nói, công ty càng lớn thì yêu cầu càng cao, vì trí càng tốt đòi hỏi càng nhiều, nhất là hầu như công ty và vị trí nào tôi tăm tia cũng đều có một yêu cầu như thế này: "Có hai năm kinh nghiệm công tác trở nên."
Với một sinh viên vừa tốt nghiệp thì làm sao có thể có hai năm kinh nghiệm? Mặc dù biết chính mình cũng không phù hợp với yêu cầu 100%, nhưng tôi vẫn thử sức. Cùng lắm là không được chọn thôi!
Sau đó, tôi rải hồ sơ ở ba công ty. CV của tôi cũng rất đơn giản, chỉ dài một trang giấy, giới thiệu vắn tắt dễ hiểu về mình, dán thêm một bức ảnh thẻ đúng tiêu chuẩn.
Một tuần sau, ba công ty lần lượt gọi điện thoại bảo tôi đi phỏng vấn.
Trong quá trình phỏng vấn, gần như nhà phỏng vấn nào cũng hỏi tôi: "Chúng tôi yêu cầu có hai năm kinh nghiệm công tác trở lên, cô không phù hợp với điều kiện ấy, sao còn nộp hồ sơ vào đây?"
Tôi nói: "Tôi biết mình không phù hợp, tuy nhiên nếu tôi không nộp hồ sơ thì đến cơ hội đi làm cũng không có. Các ông gọi tôi đến phỏng vấn, chứng tỏ điều kiện này có thể trao đổi được, nếu không các ông cũng không phỏng vấn tôi!"
Nhà phỏng vấn nói: "Những ứng cử viên khác ít nhất cũng có một năm kinh nghiệm, cô nói xem ưu thế của cô ở đâu?"
Tôi nói: "Tuy tôi không có kinh nghiệm nhưng người không có kinh nghiệm rất kiên trì, rất dễ đào tạo. Vì họ có rất nhiều tình cảm với công việc đầu tiên, lại có ý thức với văn hóa doanh nghiệp, hơn nữa vừa bước chân vào xã hội, sẽ không lén lút dùng mánh lới."
Cuối cùng, cả ba công ty đều chọn tôi, còn tôi chọn công ty mình ngưỡng mộ nhất, chính thức bắt đầu công việc đầu tiên của mình. Trải nghiệm này giúp tôi hiểu ra một thứ: Cơ hội là do mình chiến đấu dành lấy.
Lại nói đến thông báo tuyển dụng của tôi,điều kiện đầu tiên là "Không nhận người mới không biết làm gì", nhưng người cuối cùng tôi tuyển lại chính là một người mới.
Thật ra, dù mô tả công việc yêu cầu một thứ bạn chưa có, thì điều đó cũng chẳng thể ngăn bạn gửi hồ sơ ứng tuyển đến được. Còn nếu đến tinh thần can đảm dám thử một lần cũng không có thì bạn có thể trách móc ai?
Điều kiện thứ nhất thực ra bao gồm hai vế là "người mới" và "không biết làm gì". Tuy người tôi chọn sau cùng chưa hề làm việc liên quan đến mạng xã hội, cũng không có kinh nghiệm điều hành diễn đàn, nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành và tích cực của cô ấy trong lúc phỏng vấn. Trước buổi phỏng vấn, chính cô ấy đã viết rất nhiều bài viết, sau đó, tôi cũng đưa cho cô ấy một bài viết của tôi, bảo cô ấy sửa xong cho tôi trong thời gian nhanh nhất. Cô ấy cũng hoàn thành việc tôi giao,tuy còn chưa đạt đến yêu cầu của tôi, nhưng chỉ cần chịu khó học hỏi,có gì là không vượt qua được?
Tuy chúng tôi chưa từng làm việc với nhau, giờ nói chuyện tương lai còn quá sớm,song người chủ động chớp thời cơ thì nhất định lúc nào cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn người khác.
Tôi nghĩ, thật ra không một đơn vị tuyển dụng nào thực sự từ chối người mới. Miễn sao người mới này cho họ cảm giác cô ấy nhiệt tình học tập, tích cực chủ động và nghiêm túc trách nhiệm thì sẽ không có ai từ chối được.
Mỗi đơn vị tuyển dụng đều có yêu cầu riêng của họ, nhưng bạn hãy nhớ kỹ: Không có yêu cầu nào là bất biến không thay đổi được. Chỉ cần bạn có điều đặc biệt đủ khiến người khác rung động thì điều kiện gì họ cũng sẽ nhân nhượng cho bạn.
Trên thế gian này có hai kiểu người: Một kiểu người khi phát hiện ra mình không phù hợp với yêu cầu của người khác thì sẽ nổi giận đùng đùng, phẫn nộ chỉ trích yêu cầu của người khác là sai trái.
Kiểu người còn lại dù phát hiện ra mình không phù hợp với yêu cầu của người khác vẫn sẽ tranh thủ nắm bắt cơ hội. Và chắc chắn kiểu người thứ hai mới có thể trở thành kẻ thắng cuộc trong đời người.
Tuy tôi thuận lợi được nhận vào làm công việc đầu tiên, nhưng không phải việc gì cũng thuận buồm xuôi gió. Tuy vậy, trong những năm tháng tuổi trẻ nghiêng ngả chênh nhau, tôi đã gặp được vô số quý nhân, đã tích lũy được muôn vàn kinh nghiệm quý báu.
Còn nhớ có một lần,tôi cho rằng công ty có một chế độ rất bất hợp lí, mà tôi lại là người rất có chính kiến, không ủng hộ thì tất nhiên sẽ kiên quyết phản đối. Khi đó, đúng dịp được dùng bữa với một lãnh đạo cấp cao trong công ty, tôi đã nói đến việc này và cả quan điểm của mình. Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ lãnh đạo đã nói với tôi thế nào. Ông nói:
1. Chế độ chính là chế độ, mỗi một chế độ xuất hiện đều có nguyên nhân của nó,đừng hạn chế trong tầm nhìn và tư duy của mình rồi cảm thấy chỗ này chưa đúng, chỗ kia chưa ổn.
Nếu cháu có thể thay đổi cách nghĩ,hãy hỏi: Tại sao lại có chế độ như vậy? Hoàn cảnh khi đó như thế nào? Mục đích giải quyết vấn đề gì nhiều hơn? Hiện giờ có chỗ nào không còn phù hợp và cần phải điều chỉnh? Có lẽ khi cháu nghĩ được như thế, cháu sẽ hiểu ra là bản thân mình còn đang suy nghĩ quá đơn giản. Tất nhiên, cũng có khi ánh mắt càng đơn thuần càng có thể nhìn ra vấn đề.
2. Nếu thực sự cảm thấy có vấn đề,khi cháu làm được điều số 1 thì ý kiến cháu đưa ra sẽ toàn diện và có giá trị hơn. Hãy nhớ thể hiện góc nhìn của cháu dưới khía cạnh thật khách quan và hòa bình, đừng khiến người khác cảm thấy cháu cho rằng quy định này không hợp lý là vì nó ảnh hưởng đến cháu, đây chính là tối kỵ.
3. Đã gọi là chế độ, tức là trước khi nó được bãi bỏ thì cháu buộc phải tuân thủ. Dù cháu cho rằng nó không hợp lý.
Kẻ chết nhanh nhất, nhục nhã nhất trong công việc chính là kẻ tự cao tự đại,muốn khiêu chiến một thứ gì đó thì cần biết rõ vị trí và năng lực của mình. Nếu cháu là người lập ra quy tắc thì dĩ nhiên lúc nào cháu cũng có thể đưa ra ý kiến khác. Nếu khả năng của cháu đã đạt tới trình độ ông chủ không thể thiếu cháu được thì đương nhiên cháu không nằm trong phạm vi của quy định này rồi. Nếu cháu không nằm trong cả hai số người trên thì kẻ thông minh đã biết mình nên làm gì rồi đấy.
Từ đó trở đi,tôi tự nói với mình: Đừng gai mắt thứ nọ, ngứa mắt thứ kia.
Hoặc là bạn có khả năng đánh đổ tất cả những chuyện bạn gai mắt, để bạn tự đặt ra quy tắc, bắt người khác làm theo quy tắc của bạn; hoặc là bạn ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc của người khác. Nếu không có khả năng đánh đổ, lại không muốn tuân thủ quy tắc của người khác, vậy thì bạn sẽ chết rất khó coi.
Rất nhiều người than trách với tôi rằng lãnh đạo không tốt, lãnh đạo thế nọ thế kia; thực ra chỉ có ba cách giải quyết: hoặc là bạn hất cẳng sếp, hoặc là bạn bỏ việc,hoặc là làm tròn bổn phận cấp dưới.
Nếu không có năng lực soán ngôi, nhưng không muốn nghỉ việc, lại ngứa mắt lãnh đạo, cuối cùng sống không như ý thì chỉ có thể trách bản thân bạn thôi.
Trên đời này, chí mạng nhất chính là đã không có năng lực mà thái độ lại còn lồi lõm. Những ai có cuộc sống không sung sướng thì chắc chắn sẽ có hai đặc điểm này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận