- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 20: HAI THỨ QUYẾT ĐỊNH địa vị của người phụ nữ
Dạo gần đây,tôi tình cờ gặp được một cửa tiệm nhỏ rất trang nhã,mọi thứ ở đó đều được chế tác thủ công, rất hợp mắt tôi. Do thường xuyên qua lại nên tôi cũng thân quen với cô chủ, và suốt ngày lên nhóm của cô xem có sản phẩm mới không.
Một lần, cô ấy đăng ảnh của rất nhiều sản phẩm mới lên nhóm, cái nào cũng đẹp. Thế là tôi trang thủ thời gian để đến tiền của cô xem hàng, chợt phát hiện ra những sản phẩm kia ở ngoài còn đẹp hơn trên hình. Tôi ngắm nghía hết một loạt, vì mỗi mẫu chỉ có một sản phẩm duy nhất, nên không mua thứ gì thì cũng tiếc thứ ấy vô cùng. Vì các sản phẩm đều được chế tác thủ công nên tôi thương lượng với cô ấy, nếu tôi mua nhiều hơn thì có được ưu đãi không?
Tính tình cô chủ thật thà không gian xảo,còn chân thành hỏi tôi: "Chị muốn bớt bao nhiêu?"
Ơ, tôi ngẫm nghĩ rồi nói với cô ấy một cái giá hơi thấp, vì chắc cũng phải mặc cả mấy lần. Ai dè cô ấy không mặc cả tiếp, chỉ nói với tôi: "Giá này còn thấp hơn cả giá thấp nhất chồng em nói cho em biết, nhưng chị mua nhiều thế, để em hỏi giúp chị."
Sau đó, cô bắt đầu nhắn tin Wechat cho chồng. Trong lúc chờ đợi chồng cô ấy trả lời, chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm với nhau.
Tôi cười nói: "Không phải em là chủ tiệm à? Bán thế nào lại còn phải hỏi chồng nữa... Em không quyết định được giá hả?"
Cô cười ngượng đáp: "Em mà bán rẻ, về anh ấy mắng em chết!"
Nếu là người khác nói, tôi sẽ coi là một mánh lới mua bán,nhưng cô chủ này rất thành thật nên tôi tin cô ấy.
Rôi cô ấy nói tiếp: "Phụ nữ ở chỗ em có địa vị thấp lắm, không giống các chị ở đây. Ở chỗ em, phụ nữ ăn mâm cơm đón Tết cũng không được ngồi bên trên, chỉ được lúi húi trong bếp thôi. Chồng nói sao là vậy, chẳng có chút địa vị nào. Như em bây giờ còn đỡ chán, theo anh ấy đi làm, trông tiệm được nên vị trí cũng cao hơn trước. Phụ nữ miền Nam các chị hạnh phúc thật đấy."
Tôi luôn nghe nói một vài nơi ở miền Bắc không cho phụ nữ ăn cơm mâm trên, nam giới có chủ nghĩa đàn ông rất mạnh. Nhưng vì chưa từng sống ở miền Bắc nên tôi chưa thật sự hiểu rõ hủ tục ấy, vì thế tôi rất hứng thú nghe cô ấy kể.
Tôi hỏi: "Sao em không phản ứng lại? Việc gì cứ phải đàn ông nói sao là vậy. Đàn ông thường quen thói nên tật xấu đầy người. Vợ là để yêu thương, chứ cứ ra oai trước mặt vợ thì là cái thứ đàn ông đàn ang gì?"
Cô giật mình hỏi tôi: "phản ứng? Tất cả mọi người đều sống như thế, em phản ứng có ích gì? Chưa biết chừng còn bị đánh nữa!"
Tôi lập tức cứng lưỡi. Một người đã quen với sự bất bình đẳng thì sẽ mất đi ý thức đấu tranh, dù người khác nói gì cũng vô ích. Cô ấy đã hoàn toàn quen với nếp sống đó nên cũng không thấy ấm ức gì, thế là tôi không nói với cô ấy về chuyện bình đẳng giới nữa. Đang yên đang lành, nếu tự nhiên lại bị ảnh hưởng bởi quan niệm hoàn toàn trái ngược, có khi lại thành lợi bất cập hại. Nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy rất ngưỡng mộ phụ nữ phía Nam vì được chồng và nhà chồng tôn trọng. Có thể làm chủ gia đình. Cô ấy nói, kiếp sau nhất định phải lấy chồng người miền Nam.
Sau đó, tôi lại nghe cô ấy kể về cuộc sống của chị em phụ nữ ở quê. Đang trò chuyện thì chồng cô nhắn tin lại: "Người ta mua nhiều thì bán cho người ta đi!"
Nhận được tin nhắn đồng ý của chồng, cô chủ vui vẻ gói kỹ từng món hàng cho tôi rồi tiễn tôi ra về.
Trên đường về,tôi nhớ đến một cô bạn lấy chồng miền Bắc khác. Cô bạn tôi là một cô gái miền Nam điển hình, lấy chồng ở Thượng Hải, nhưng quê chồng lại ở phía Bắc. Năm đầu tiên khi về nhà chồng, mẹ chồng bảo cô xuống bếp đỡ một tay. Trước đây, cô ấy chưa từng lo việc nội trợ, ngày Tết đều được ăn sẵn,còn bây giờ mà ngồi không ăn sẵn thì lại không lễ phép lắm, thế nên bạn tôi vâng lời xuống bếp phụ mọi người.
Trước khi vào bếp, cô ấy kéo chồng, ý bảo đi cùng. Người chồng khó xử ra mặt, nói ở chỗ anh, con trai không xuống bếp. Mẹ chồng cô cũng vội chắn trước mặt: "Lát nữa có khách tới chơi, để nó ở trên nhà đãi khách!" Thế là cô không bướng nữa,tất bật cả nửa buổi dưới bếp cùng với hai người cô của chồng.
Tới lúc ăn cơm, cô tự nhiên ngồi xuống cạnh chồng, đồng thời đón các anh chị em chồng cùng ngồi vào chỗ. Thấy vậy, mẹ chồng cô liến thoắng: "Đàn ông sắp lên mâm rồi, đàn bà xuống bếp ăn hết đi!"
Cô còn tưởng mình nghe nhầm,nói khẽ: "Gì cơ? Đàn bà xuống bếp ăn? Có phải nô tì nha hoàn đâu mà sao phải xuống bếp ăn?" Thế mà mấy người chị dâu và cô út lại ngoan ngoãn hợp tác xuống bếp thật.
Chồng cô thì thầm với cô: "Tục lệ ở nhà anh là vậy, phụ nữ không được ngồi mâm trên, em chịu khó tủi thân một chút, về Thượng Hải anh đền cho em."
Cô bạn tôi lập tức nổi giận: "Anh muốn lần đầu tiên em về nhà anh đã phải bưng bát ăn cơm dưới bếp?"
Chồng nói: "Nhưng phụ nữ ở đây đều thế cả, không ai chê cười em đâu."
Cô bạn lạnh lùng nói: "Nhưng em sẽ chê cười, nếu là người một nhà thì sao lại không ăn cơm cùng nhau? Sao lại bắt buộc phải là nam ngồi phòng khách, nữ ngồi phòng bếp?"
Sau đó, bạn tôi thu xếp qua loa đồ đạc, bắt xe đi thẳng vào thành phố tìm khách sạn thuê phòng. Đến khi ở khách sạn rồi, người chồng ở nhà nhiều lần gọi điện nhắn tin đến, nói cô ấy thật không hiểu chuyện, đùng đùng bỏ đi như thế làm anh ta rất mất mặt,còn nói vì việc này nên cha mẹ anh ta có ấn tượng rất không tốt với cô.
Bạn tôi hừ một tiếng, nghĩ bụng: "Gia đình thế này,tục lệ thế này, tôi cũng không thèm, ai quan tâm bố mẹ anh có ấn tượng tốt hay xấu với tôi?"
Sau đó, mình cô ấy quay về Thượng Hải,đón năm mới ở nhà bố mẹ đẻ.
Chồng cô ấy gọi điện đến, nói rằng nếu cô quay lại xin lỗi bố mẹ anh ta thì cuộc hôn nhân của họ có thể tiếp tục.
Cô ấy sốt ruột trả lời: "Dù sao cũng vừa mới lấy nhau, muốn ly hôn cũng đơn giản thôi, tôi trẻ đẹp lại chưa có con, không sợ không tìm được người tốt. Anh nên về tìm mấy cô gái trong thôn của anh mà cưới đi!"
Lúc có ý định ly hôn, cô ấy biết tính mình không thể khom lưng uốn gối cả đời để cầu toàn được. Kết quả là chồng cô nhượng bộ, nói anh ta cũng không còn cách nào khác, tập quán ở chỗ anh sống là vậy, không phải cố tình gây khó dễ với cô, bao nhiêu năm trời mẹ và các em gái anh vẫn sống như thế.
Cô nói: "Xin lỗi anh nhé, tôi lớn lên ở Thượng Hải, anh thích tục lệ của các anh thì cứ từ từ mà thích, dù sao tôi cũng không chịu được."
Vài ngày sau, chồng cô quay về Thượng Hải đi làm. Không biết liệu có phải vì lý do hoàn cảnh hay không mà sau khi về Thượng Hải, anh ta lại biến thành người chồng chịu khó chăm lo cho vợ, chẳng những không nhắc đến việc ly hôn mà còn xin làm hòa nhiều lần. Cô nghĩ mình thực sự có tình cảm với anh,trừ chuyện ở quê ra, hai người bình thường chung sống ở Thượng Hải vẫn rất được.
Giờ đã mười lăm năm trôi qua cô ấy vẫn không hề về nhà chồng ăn Tết lần nào. Yêu cầu của nhà chồng với cô đã thấp nay còn thấp hơn, theo như chồng cô chuyển lời thì chỉ cần cô chịu về ăn Tết, cô tuyệt đối không cần tuân theo tục lệ ở đó, tất cả đều sẽ làm theo những gì cô thích.
Song cô vẫn không muốn về, cũng nhờ chồng chuyển ý mình rằng cô nhiệt liệt chào đón nếu bố mẹ chồng muốn đến Thượng Hải ăn Tết, chứ cô không muốn về đó nữa.
Theo lời chồng cô kể, bố mẹ chồng rất hay xét nét sai bảo mấy chị dâu,nhưng riêng với bạn tôi thì không dám yêu cầu quá nhiều. Hơn nữa, người ở đó sợ nhất là con cái ly hôn mất thể diện, thấy cô hoàn toàn không sợ ly hôn nên không dám nói gì cô nữa.
Sau này, cô ấy phân tích cho chúng tôi, thật ra chồng bình thường vẫn rất tốt, rất tôn trọng cô,nhưng dù sao cũng trưởng thành trong môi trường ấy nên lần đầu tiên đưa cô về có lẽ vẫn còn tư tưởng đó. Nếu cô chấp nhận tục lệ quê anh thì anh sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái, dù sao người ta vẫn phải cần tới nhiều can đảm để đi ngược lại tục lệ mà. Nhưng sau khi thấy cô phản ứng mạnh như thế, cũng không thể hòa giải được, cuối cùng, anh chỉ có thể lựa chọn đứng về phe vợ.
Hiện giờ,hai vợ chồng bạn tôi rất hạnh phúc,sinh được một cô con gái. Hủ tục trọng nam khinh nữ không được ngồi mâm trên cũng không tồn tại trong căn nhà của họ. Cô bạn tôi đã dùng hành động của mình để tạo dựng một môi trường không còn sự khinh thường, vì chính cô nói riêng và phụ nữ nói chung.
So với những cô gái không có can đảm đấu tranh, sau này chỉ biết bực bội oán hận khắp nơi, coi bạn tôi chắc chắn đã rất dũng cảm. Câu chuyện của cô cũng cho chúng tôi biết rằng không gì là không thể thay đổi, kể cả các tập tục cổ hủ lạc hậu. Chỉ cần bạn không muốn chấp nhận,thì không ai có thể ép bạn.
Nếu bạn vừa thông minh vừa may mắn, gặp được người chồng trọng tình trọng nghĩa, luôn bảo vệ chu toàn, thừa tôn trọng bạn, nhà chồng thấu tình đạt lý, đối xử tử tế với con dâu thì bạn không cần suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần vui vẻ chung sống là được.
Nhưng nếu trái lại, người chồng và gia đình chồng không có được truyền thống tốt đẹp thì bạn chỉ có hai sự lựa chọn. Một là kiên quyết rời bỏ gia đình ấy. Hai là nếu không muốn rời bỏ, bạn phải dùng hết sức mình để đấu tranh, giành lấy địa vị và quyền lợi của mình.
Nếu tính cách của bạn thuộc dạng "bánh bèo" cam chịu, vậy thì có bị o ép đến chết cũng không ai giúp được bạn, bạn chỉ có thể cằn nhằn khắp nơi mà thôi. Trên thực tế, với cảnh ngộ của bạn, có giúp cách mấy cũng chỉ uổng công dã tràng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận