- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 25: PHỤ NỮ không nên lấy loại đàn ông nào?
Trong khoảng thời gian tôi ở nhà mẹ đẻ, cô út sáng nào cũng mời tôi đến ăn ở một tiệm mỳ vằn thắn rất ngon.
Tiệm có mặt tiền không lớn, chỉ đủ đặt 5-6 cái bàn nhỏ, hai nồi vằn thắn để ở bên ngoài. Chủ tiệm là người xứ khác đến. Sau khi buôn may bán đắt, anh ta thuê thêm một chân phụ việc. Vợ của chủ quán luôn ở phía sau chăm con, trên gương mặt cả nhà đều hằn nét phong sương.
Tôi cảm khái nói: "Cuộc sống của ai cũng khó nhọc thật đấy!"
Cô út không đồng ý lắm,nói: "Mày đừng xem thường người ta. Sáng họ bán vằn thắn, chiều làm bánh rán, thu nhập một tháng cũng lên đến 40-50 nghìn tệ, còn cao hơn mấy người đi làm công ăn lương. Chắc mày không biết, họ đã mua được một căn hộ và một cửa hàng nhỏ, ăn sung mặc sướng lắm đấy."
Tôi hơi giật mình, nhìn lại cửa tiệm này một lần nữa. Một cửa tiệm nho nhỏ như thế này mà cũng có thu nhập 500-600 nghìn tệ một năm?
Cô út tiếp tục nói với tôi: "Họ cũng coi như tầng lớp trung lưu. Phía trên kia cũng có người nhà mở cửa hàng bán thức ăn nhanh, chắc mày cũng từng ăn rồi. Mở cửa mười mấy năm rồi đấy. Người ta mua hết nhà này đến nhà khác, cửa hàng thì mua cả dãy rồi! Thế giới này ấy à,chỉ cần mày chịu khổ, chịu khó làm lụng thì không nghèo được đâu!"
Lời nói của cô út tuy giọng điệu hơi vô tâm, nhưng lại khiến tôi vô cùng đồng tình.
Lại nhớ cách đây không lâu, ở quê tôi từng có một chuyện. Hôm ấy là cuối tuần, tôi đang ngồi phơi nắng ở hành lang, người lớn thì đang vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện. Một chuyện thím họ xa của tôi nói: "Con gái em sắp làm em lo lắng chết mất thôi. Nó nằng nặc đòi lấy cái thằng khố rách áo ôm kia, nói thế nào cũng không nghe. Em không thể trơ mắt nhìn nó nhảy vào bể lửa được, nhưng em nói gì nó cũng bỏ ngoài tai,hơn nữa còn nổi nóng với em,em phải cản nó thế nào đây?"
Mẹ tôi khuyên: "Ôi dào, bọn trẻ con giờ có chủ kiến lắm, không nghe lời thím đâu,con gái tôi chẳng phải cũng thế sao? Nó có nghe lời tôi bao giờ, đôi khi tôi bảo đi sang hướng đông thì nó rẽ sang hướng tây, tôi cũng phải chịu, tùy chúng nó vậy!"
Thím tôi lại nói: "Khác nhau chị ạ, nếu là Tình Tình thì loại đàn ông này có quỳ xuống cầu xin nó cũng không thèm ngó. Nhưng con bé ngu dốt nhà em đòi sống đòi chết để lấy tên kia. Em xin bảo đảm nếu con gái em lấy tên đó, thể nào cũng có ngày khóc lên khóc xuống cho mà xem."
Sau đó, thím bắt đầu kể lể những điều bất mãn với cậu trai nghèo kia.
Cậu trai kia năm nay 29 tuổi, đã tốt nghiệp sáu năm, nhảy việc mười lần. Thím tôi vốn cũng không phản đối tình cảm của con gái, thậm chí lúc đối phương phải thay đổi công việc còn ra sức hỗ trợ, trong đó còn có hai việc là do gia đình họ nhờ vả quan hệ mà có!
Nhưng kết quả là cậu ta làm mấy tháng lại bỏ, lý do cũng đủ loại: hết hứng thú,đãi ngộ không tốt, đồng nghiệp khó chịu... Tóm lại là không hài lòng nên không muốn làm nữa. Chính vì thế nên dù đã đi làm sáu năm nhưng cậu ta chẳng tích lũy được kiến thức hay kinh nghiệm gì. Bố mẹ cậu ta thấy con như vậy cũng không nhắc nhở, ai hỏi thì chỉ qua loa: "Con cháu tất sẽ có cái phúc của con cháu." Thím tôi còn bảo, nghe nói gia đình đó cũng nợ nần chồng chất.
Thím nói: "Sao em có thể gả con gái vào gia đình như thế được chứ? Em cũng không phải loại người không nói lý lẽ. Ban đầu em đâu có phản đối, nhưng càng về lâu lại càng thấy không ổn. Con gái em mà lấy tên ấy thì em cũng nhìn được ra luôn bi kịch mà nó sẽ phải chịu đựng."
Lúc này, chú họ xa của tôi mới nói xen vào: "Em nói này chị dâu, chị nói thế hơi quá rồi đấy. Người ta nghèo thì chị khinh người ta,người ta giàu thì chị bám chặt lấy à?"
Thím khó chịu ra mặt, nói móc: "Ờ,tôi quên khuấy, không cẩn thận nói luôn cả chú vào."
So với gã trai nghèo mà con gái thím thích, người chú họ xa này chỉ hơn chứ không kém, chây lười biếng nhác cả đời. Dù được giới thiệu cho vô số công việc, chí họ chẳng những không biết ơn,lại còn nghĩ rằng mình đang bị bạn bè gần xa sỉ nhục. Có người giới thiệu cho chú công việc lái xe, lại còn là lái xe cho sếp tổng, nhưng ông ấy chỉ khinh khỉnh nói: "Bảo tôi lái xe cho lão? Lão dựa vào đâu chứ? Chỉ dựa vào việc có tiền? Đầu óc của lão không bằng dù chỉ là một sợi tóc của tôi, chẳng qua là chó ngáp phải ruồi,tưởng rằng có tiền là thông minh lắm đấy à?"
Người nhà nghe vậy liền tức chết, nhưng tức thì tức vậy thôi. Vì ai cũng hi vọng chú có được một công việc hẳn hoi nên lại có người giới thiệu cho chú một công việc văn phòng. Chú nghe xong càng thêm khinh ghét: "Bảo tôi làm Tổng Giám đốc tôi còn không muốn làm,còn làm nhân viên á? Có nhầm không vậy? Chẳng qua thời vận của tôi chưa tới, chờ thời vận của tôi đến đi, các người cứ chống mắt lên mà xem!"
Người nhà vẫn chưa bỏ cuộc, lại nhờ người giới thiệu một công việc trong nhà nước cho. Tuy không có biến chế chính thức song cũng là công việc ổn định của chính quyền, cũng danh giá lắm chứ. Ai ngờ ông ấy nói: "Vào nhà nước làm nhân viên hợp đồng? Bảo tôi đi làm chủ tịch tỉnh tôi còn phải suy nghĩ, với tài cán của tôi, họ có dùng nổi không?"
Sau này, không ai để ý đến chú họ nữa. Nhưng tình thân máu mủ là cái gì đó rất kỳ lạ,cho dù có thất vọng hơn nữa thì mọi người trong gia đình cũng chỉ tiếc không thể mài sắc nên kim, chứ không thực sự mặc kệ chú. Vậy là cách đây không lâu, em họ của chú muốn giới thiệu anh mình đến chỗ mình làm, đãi ngộ không tồi, công việc nhẹ nhàng, sau này còn được đóng bảo hiểm. Nhà chú vừa nghe đã vô cùng biết ơn người em họ, chỉ có ông ấy nói: "Không đi, nhà nước tôi còn không đi, lại thèm đến chỗ nó chắc? Chỉ mấy thằng ngu mới làm mấy công việc này, còn bị người ta quản lý nữa chứ, có mà điên mới đi."
Người em họ nghe vậy, tức đến mức chửi ông ấy một trận.
Bởi thế mà ông chú tôi lại tiếp tục sống những ngày mơ mộng hão huyền,luôn mơ tưởng khi nào cơ hội đến, ông ấy sẽ một bước lên mây, mọi người khi đó cũng sẽ phải tôn sùng, kính trọng ông ấy. Trong tình cảnh này, những người đáng thương nhất vốn không phải chú,mà là vợ con của chú. Cả đời chịu khổ chịu sở,nay còn phải chịu đựng cả tính tự cao tự đại của ông ấy. Có điều,ở quê tôi, số người nghĩ đến chuyện ly hôn rất ít, phần lớn là chấp nhận nhẫn nhịn cả đời.
Chính vì tất cả những điều ấy nên dù là bậc cha chú, nhưng tôi chẳng bao giờ để ý đến ông ấy, bỡn nữa còn cảm thấy người như thế không đáng để mình tôn trọng. Trong mắt tôi, nghèo rớt mùng tơi, cô độc suốt đời mới là kết cục ông ấy đáng phải nhận.
Mấy năm trước, tôi viết một bài tên là "Nghèo quá lâu là lỗi của bạn". Lúc ấy,bài viết này rất hot trên mạng,nhận được rất nhiều lời khen ngợi nhưng cũng mang về rất nhiều tiếng chửi rủa, cho rằng bài viết kỳ thị người nghèo, nhất là kỳ thị đàn ông nghèo. Thực ra, chỉ cần là người đọc nghiêm túc thì đều hiểu rằng, nghèo chỉ là kết quả hiển hiện trước mắt. Điều bài viết đó phê phán không phải là nghèo, mà là không cầu tiến.
Có rất nhiều địa phương bất đắc dĩ mới nghèo. Ví dụ như những vùng sâu ,điều kiện tự nhiên khó khăn, tài nguyên giáo dục ít ỏi. Thứ gọi là lề lối, tầm nhìn và tư duy làm giàu ở cách họ rất xa. Họ chỉ có thể dựa hết vào sức khỏe để giúp bản thân và người nhà không chết đói. Còn có một loại nữa là gặp phải hiểm họa thiên tai, trong thời gian ngắn đã khiến người ta tan tác không còn gì. Chúng ta chẳng những không nên kỳ thị hai cái cái nghèo ấy mà còn nên ra tay giúp đỡ những người đang đấu tranh với số phận bằng hết sức mình trong khả năng có thể.
Nhưng cái nghèo tôi từng thấy nhiều hơn cả không phải là thiên tai, cũng không phải là hiểm họa, mà là cái nghèo do tâm tính con người gây ra.
Thị trấn nơi tôi sinh ra tuy nhỏ nhưng cũng thuộc một thành phố sầm uất vùng duyên hải. Ở đó, chỉ cần cố gắng một chút là người ta có thể có được một cuộc sống thường thường bậc trung rồi. Hai vợ chồng cùng đi làm, chăm chỉ một chút thì thu nhập một tháng có thể được hơn mười nghìn tệ. Nếu phải nuôi thêm một đứa bé, tuy không thể giàu sang phú quý nhưng sống qua ngày chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng vẫn ở thị trấn đó, có nhiều người vẫn rất nghèo, nghèo đến mức phải vay nặng lãi. Đó là vì có nhiều người không chịu cố gắng,không chịu làm việc. Nghèo là tự sự lười biếng ấy mà ra.
Tôi từng là người coi tình yêu là tất cả, chỉ cần có tình yêu thì cho dù ăn uống kham khổ cũng vẫn hạnh phúc, chỉ cần có tình yêu là sẽ vượt qua được mọi khổ cực,gian lao.
Hiện tại, tôi chỉ muốn khuyên tất cả các bạn gái rằng, không phải không thể lấy đàn ông nghèo, nhưng bạn nhất định phải hiểu rõ vì sao anh ta nghèo, bởi đằng sau cái nghèo có rất nhiều nguyên do. Nếu như do gặp phải biến cố gì mà nghèo sau một đêm, tình cảm giữa hai bạn rất sâu đậm thì vẫn có thể suy nghĩ tiếp tục. Nếu anh ta xuất thân thôn bản, vô cùng nghèo túng, nhưng con người rất tốt,bạn cũng sẵn sàng chịu khổ với anh ta thì mối quan hệ giữa hai người cũng vẫn có thể duy trì.
Nhưng hai điều trên không phải lý do anh ta nghèo thì bạn nên suy nghĩ cho cẩn thận. Nếu sống ở một nơi kinh tế - xã hội phát triển, cũng không gặp thiên tai hiểm họa gì mà lại nghèo rớt mùng tơi, chí ít có thể chúng tỏ hai lý do sau: một là anh ta không đủ cố gắng, không đủ cầu tiến, lấy người đàn ông như thế thì bạn sẽ sống cuộc sống như thế nào,không cần tôi nói nhiều; hai là bố mẹ anh ta không đủ cố gắng, không đủ cầu tiến,vậy thì dù hai bạn cố gắng đến đâu, bên trên có bố mẹ chồng như thế cũng đủ để bạn nhọc lòng rồi.
Nghèo chỉ là kết quả, kết quả ấy không bao giờ tự nhiên mà có. Nghèo có thể nói lên tất cả nhiều vấn đề: chí cầu tiến, tư duy, tầm nhìn xa trông rộng... Mà những điều này lại là những thứ không thể thiếu ở mỗi người. Thế nên, dù người yêu mình nghèo hay giàu, hãy tìm hiểu lý do thật kỹ lưỡng, đừng mù quáng nghĩ chỉ cần tình yêu là đủ. Phụ nữ tuyệt đối đừng mang hạnh phúc cả đời ra đánh cược.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận