- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Không Tự Khinh Bỉ, Không Tự Phí Hoài (Dịch)
- Chương 43: SƯỚNG KHỔ DO TÔI không phải do trời
Có một cô bé xinh xắn hỏi tôi: "Chị Vãn Tình, em muốn hỏi chị một câu hỏi riêng tư, em đọc văn của chị thấy chị nói rằng chị xuất thân bần hàn, điều này có thật không ạ?"
Tôi cười nói: "Nếu chị viết rằng mình xuất thân giàu có, ô dù chống lưng thì còn có thể là lừa đảo vì ham hư vinh. Nhưng nếu chị nói mình xuất thân bần hàn thì hoàn toàn không phải nói dối đâu, thực tế thì chị cũng thầm mong xuất thân của mình tốt hơn một chút."
Cô bé vẫn không tin lắm, cô nói: "Nhưng cách chị thể hiện không hề giống người xuất thân bần hàn một chút nào, chị biết chơi đàn tranh, biết chơi cờ, biết rất nhiều thứ khác, lại có gu thẩm mỹ nữa, người xuất thân bần hàn sao có thể làm được những điều đó? Những thứ này đều cần phải có kinh tế, người trong gia đình nghèo sao lại học được?"
Chẳng trách cô bé lại ngờ vực như vậy, lúc bạn bè vừa tiếp xúc với tôi,họ cũng cho rằng gia đình tôi khá giả. Ngay cả chồng tôi có một dạo cũng nghĩ rằng gia cảnh tôi rất tốt, là một cô gái không hiểu những gian khó của cuộc đời. Đôi khi tôi cũng chỉ có thể mặc kệ sự hiểu nhầm này, dù sao tôi cũng không thể vừa quen ai đã giữ người ta lại kể chuyện đời mình.
Còn nhớ cái năm tôi mới đi làm, khi có việc đến bộ phận tài vụ, chị nhân viên ở đây nói chuyện phiếm với tôi: "Sao em lại đến đây làm?"
Tôi sửng sốt, thật thà trả lời: "Em phải nuôi sống bản thân chứ!"
Chị làm ra vẻ cô - đừng - lừa - phỉnh - chị - nữa,nói: "Chị thấy nhà em chắc có điều kiện lắm, đi làm hay không cũng không sao cả. Bọn chị thì chẳng còn cách nào khác, phải nuôi cả gia đình."
Tôi nghiêm túc nói: "Em cũng vậy mà, không đi làm em sẽ chết đói."
Loại hiểu nhầm này xảy ra rất nhiều lần,đôi lúc cũng thật bất đắc dĩ. Có lẽ trong mắt nhiều người,nghèo khổ nhất định là phải ăn mặc quê mùa, tay chân rón rén,vừa nhìn đã thấy mủi lòng.
Nhưng thực ra cũng có các loại nghèo khổ,ví dụ như tôi. Tuy xuất thân nghèo khó nhưng nơi tôi sinh ra lại là mảnh đất nổi tiếng trù phú; thông tin,tri thức nối liền với thành phố lớn; không giống như sống ở nơi thâm sơn cùng cốc,hoàn toàn không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đương nhiên trên người tôi cũng không có mùi nghèo túng rõ nét.
Tôi không biết mình có phải là bà cụ non không,có lẽ vì chịu ảnh hưởng của người cô cả, từ nhỏ đến lớn,câu nói cô nói với tôi nhiều nhất chính là: "Ai bảo cháu không đầu thai vào chỗ sướng,để giờ trên đầu là đấng sinh thành vô trách nhiệm, suốt ngày chỉ ăn chơi đàn đúm, không biết lo lắng cho cháu. Nên cháu phải tự dựa vào bản thân mình, học hành chăm chỉ mới có lối thoát, nếu không học giỏi thì cuộc đời cháu tiêu rồi."
Tuy còn nhỏ nhưng tôi hiểu cô nói rất đúng, nếu tôi không muốn tiêu đời thì tôi chỉ có thể cố gắng làm mình xuất sắc hơn.
Vì thế thành tích của tôi luôn rất tốt, nhưng cô lớn vẫn chưa thỏa mãn với việc tôi chỉ có thành tích tốt,cô nói với tôi: "Cháu phải học thêm vài thứ nữa, vậy thì sau này mới có nhiều lựa chọn. Nếu không chịu khó cố gắng, sau này cháu sẽ bị coi thường y như bố mẹ cháu."
Tôi không muốn bị coi thường, nên tôi nắm bắt tất cả các cơ hội để mình đa tài hơn một chút.
Cô cả của tôi là người rất hiếu học, thuở cô còn chưa lấy chồng, thời gian tôi ở với cô là nhiều nhất. Cô thích đọc sách, tiền tiêu vặt suốt thời đi học đều được cô mang ra mua sách hết nên trong nhà có rất rất nhiều sách. Sau khi tôi biết chứ, những cuốn sách này đã trở thành thứ tôi yêu nhất, gần như đã đặt nền móng tri thức ban sơ cho tôi.
Khi tôi lên mười, các cô tôi lần lượt lấy chồng, nhưng thói quen học tập của tôi đã được nuôi dưỡng thành thói quen. Thành tích môn Toán của tôi rất tốt,được thầy dạy Toán quý mến. Thầy lại rất thích chơi cờ vưa và cờ ca rô nên thường xuyên nhân lúc rảnh rỗi dạy tôi. Một học kỳ sau, thầy không còn là đối thủ của tôi nữa, nhưng thầy rất phấn khởi, nói với tôi rằng: "Em rất có năng khiếu chơi cờ, người giỏi cờ cũng thạo mưu."
Tuy nhiên khi đó tôi vốn không nghĩ ngợi nhiều đến thế, chỉ cảm thấy biết thêm thứ gì đó sẽ tốt hơn. Quả thực, những cơ hội sau này đã chứng minh điều này: Học thêm nhiều thứ khác, cơ hội sẽ nhiều hơn.
Lúc học lớp Bốn,tôi thích cờ vây nên lấy tiền tiêu vặt ra mua một bộ. Tới giờ tôi vẫn còn nhớ rõ giá của bộ cờ đó là 23 tệ.
Tôi thích lắm, vuốt ve những quân cờ trơn bóng như nắm cuộc đời mình trong tay,thế nhưng không có người dạy tôi chơi!
Tôi nghe ngóng khắp nơi,cuối cùng biết được có một bác sĩ biết chơi. Thế là tôi quấn lấy người nhà đòi đưa tôi tới tận cửa nhà đó. Thời ấy người ta vẫn khá chất phác, thấy tôi gõ cửa học hỏi thì liền thoải mái đồng ý dạy tôi.
Tiếc nỗi tôi học cờ vây chỉ ở mức gà mờ, dù sao cũng không có ai chơi cờ với tôi, cũng không được học hành có hệ thống. Nhưng cờ vây có sự trợ giúp rất lớn đối với khả năng phân tích tự vấn và tầm nhìn của một người.
Sau khi lên cấp Hai, thầy chủ nhiệm của tôi là một người học rộng tài cao rất thông thái,thêm vào đó, tôi từng được cô cả dạy dỗ nên học vấn của tôi vượt trên các bạn đồng lứa một chút. Thầy cảm thấy kiến thức ngoài giờ của tôi rất phong phú, còn có ý định mở mang thêm nên thường xuyên cho tôi một số cuốn sách ngoại khóa. Lúc đó thầy thậm chí còn cho tôi đọc sách ngũ hành bát quái, tuy không hiểu lắm nhưng cũng chỉ là tích lũy kiến thức.
Mấy năm từ cấp Hai lên cấp Ba là khoảng thời gian may mắn nhất của tôi. Lúc đó bố mẹ tôi quen một người bạn, giới thiệu cho người đó khá nhiều mối làm ăn giúp người đó kiếm lời. Điều kiện kinh tế nhà tôi dần khấm khá hơn hẳn, rốt cục tôi cũng có cơ hội học đàn tranh. Khi ấy tôi đã mua rất nhiều kiệt tác thế giới và danh khúc cổ điển.
Tôi rất may mắn khi nắm bắt được cơ hội mấy năm đó,bởi vì vài năm sau nhà tôi còn nghèo hơn trước, không đủ cho tôi tiếp tục học gì nữa.
Thực ra thuở đó, tôi cũng không biết học những thứ đó sẽ có kết quả gì sau này. Nhưng tôi cảm thấy sẽ có nhiều lợi ích,chắc chắn sẽ giúp ích cho cuộc đời mình.
Trên thực tế, chưa có sự hi sinh nào từng phụ lòng tôi.
Lúc học đại học năm thứ tư,tôi bắt đầu đi thực tập. Nơi thực tập là một công ty rất lớn rất tốt được bạn bè giới thiệu cho. Vì tôi chỉ thực tập nên chưa thể được giao cho những vị trí quá quan trọng,cảm giác tồn tại không mạng,lúc không có việc gì làm, tôi sẽ lén lên mạng chơi cờ hoặc nghe nhạc. Vì tôi chỉ là một thực tập sinh nên không có bất cứ uy hiếp nào với những người khác, bởi vậy mọi người đối xử với tôi cũng không đến nỗi nào. Dù biết tôi đang nghịch máy tính, họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mãi cho đến một hôm, mọi người trong phòng đi họp, để tôi ở nhà canh văn phòng. Tôi đang chăm chú chơi cờ, không phát hiện sau lưng có người,đến khi tôi quay người lại đi rót nước mới nhìn thấy chủ tịch đang đứng phía sau. Tôi giật mình, sợ đến mức suýt nữa rút luôn dây nguồn điện.
Không ngờ ông ấy cũng không phê bình tôi, chỉ hỏi tôi chơi cờ bao lâu rồi, tôi nói ngập ngừng chừng mười năm rồi!
Sau này ông ấy chủ động lưu số điện thoại của tôi,nói mình rất thích chơi cờ thế nhưng thường không tìm được người chơi cùng, thấy tôi chời cờ liền cảm thấy trình độ của tôi không tệ nên muốn chơi cờ với tôi.
Vậy là chúng tôi trở thành bạn đánh cờ. Tôi thường chơi cờ với ông ấy, ông thường dạy tôi một số ý nghĩ và kinh nghiệm bình thường tôi vốn không được tiếp xúc.
Có thể có người sẽ cho rằng tôi may mắn, tôi cũng thừa nhận may mắn quả thật chiếm một phần, nhưng nếu tôi thật sự không biết gì thì có may mắn đến đâu cũng vô ích.
Thời gian đó chỉ kéo dài nửa năm, nhưng không thể không nói,những kiến thức tôi học được ở đó cả đời này tận dụng không hết. Chúng làm phong phú đầu óc tôi, mở rộng tầm mắt tôi, chắp cánh tác phong tôi. Khiến tôi không còn giống như những cô gái bé nhỏ thông thường khác luôn canh cánh trong lòng vì một chuyện vặt vãnh, lấn cấn không thôi vì đôi điều được mất. Thế nên, cho tới giờ, tôi vẫn luôn làm theo một nguyên tắc: Nhất định phải kết bạn với những người vĩ đại, rời xa những người có trình độ thấp kém, lề lối nhỏ hẹp.
Sau khi kết thúc kỳ thực tập, tôi rời khỏi Thượng Hải,chính thức nộp đơn xin ứng tuyển vào làm cho một công ty lớn.
Lúc đó công ty yêu cầu rất nhiều, tôi ôm tâm lý thử sức nhiều hơn, nhưng lại maytrungs tuyển. Một lần khi nói chuyện với chủ tịch, tôi hỏi sao hồi đó chú ấy lại chọn tôi? Chú ấy cười sảng khoái, nói vì tôi học ở trường tốt, tuy bằng cấp không phải thứ quan trọng nhất nhưng trước khi cháu chưa có kinh nghiệm làm việc chính thức thì nó rất quan trọng. Vì bằng cấp cao hay thấp,trường học tốt hay tệ đã nói rõ hai điều: Một là lúc nên tập trung học tập, cháu đã hoàn thành việc thuộc bổn phận của cháu; hai là sức học của cháu không tệ. Mặt khác chú cũng thích văn học nên lần phỏng vấn đó chú cho toàn bộ các ứng viên viết một bài văn, bài của cháu tốt nhất.
Thời khắc đó,tôi rất lấy làm mừng vì những thứ mình học không rõ mục đích năm xưa đều đã ít nhiều giúp đỡ tôi đạt được nguyện vọng trong cuộc sống sau này.
Điều đáng tiếc chính là trong mấy năm làm việc ở đó, tôi không thể hiện được gì xuất sắc, giờ nhớ lại vẫn còn hơi tiếc. Nhưng tất cả những người tôi tiếp xúc ở vị trí đó đều là những con người thành đạt hoặc cao cấp, rất có lợi với việc trau kiến thức. Cách nói năng, tư duy, lề lối của họ đều vô thức ảnh hưởng đến tôi,tôi nghĩ đây mới là thu hoạch quý báu nhất của mình.
Đẳng cấp vòng tròn giao thiệp càng cao thì trình độ những người mình tiếp xúc cũng cao, vô hình trung sẽ đưa bạn lên một chốn cao hơn. Có lẽ chỉ một chốc lát thì không nhận ra, song càng trải qua nhiều thời gian, sự khác biệt này sẽ hiện ra càng rõ ràng.
Nếu có suy nghĩ phong phú,hẳn nhiên lời ăn tiếng nói của bạn sẽ không còn vô vị. Kiến thức dồi dào rồi thì bạn sẽ không bí giới hạn bởi những được mất trước mắt nữa.
Trong vài năm ấy, tôi nhận ra có rất nhiều người thành công đều có một cuộc đời vất vả nhọc nhằn. Nhìn những thất bại suốt đời họ trải qua, rồi lại so sánh với bản thân mình, tôi cảm thấy mọi khó khăn chẳng thấm vào đâu. Thậm chí, chúng còn giúp tôi hoàn thiện mình.
Bạn không chịu đựng được thì sẽ lấm lem cát bụi,bạn vượt qua chông gai thì sẽ có một cuộc đời không phải ai cũng với tới được.
Gốc gác gia đình không tốt có là gì? Chẳng qua chỉ là xuất phát điểm hơi thấp mà thôi.
Yêu đương thất bại có là gì? Chẳng qua chỉ là buông bỏ một người lỡ làng mà thôi.
Hôn nhân tan vỡ có là gì? Chẳng qua chỉ là một nốt dừng trong bản nhạc cuộc đời mà thôi.
Tôi vẫn hằng tin trong lòng những người từng nếm trải cực nhọc, thất bại mà vẫn không chịu nhận thua đều có chung một suy nghĩ: Sướng khổ do tôi, không phải do trời!
Mong chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, bạn thân mến của tôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận