- Vào đi... Hử?
Dương Gian bỗng cảm thấy thân thể hắn có chút dị thường, không phải thân thể hắn có gì đó không thích hợp mà con mắt quỷ trong cơ thể hắn có chút gì đó không đúng, giống như mắt quỷ không thể khống chế nữa.
Dường như Dương Gian không thể nào điều khiển, trong chốc lát, toàn bộ mắt quỷ đồng loạt mở ra, trên mu bàn tay, sau ót, trên người...toàn bộ 6 con mắt đều mở ra.
Trong nháy mắt hắn đạt đến cực hạn của thân thể, sắc mặt Dương Gian đột nhiên thay đổi.
“Chuyện gì thế này? Vì cái gì mắt quỷ lại xảy ra tình huống này, tương tự như lúc bị quỷ anh cắn”
Loại tình trạng này trước đó hắn chưa bao giờ gặp phải, chỉ có một lần hắn đã trải qua là lúc bị quỷ anh cắn ở trong trường học, dẫn đến mắt quỷ bị kích thích đẩy nhanh tốc độ khôi phục nhưng lần này lại đột nhiên xảy ra.
- Đi vào, đóng cửa.
Dương Gian kéo Giang Diễm vào trong rồi đóng của lại.
Giang Diễm có chút thẹn thùng nói:
- Tôi vẫn còn chưa tắm rửa gì hết, cậu từ từ chứ.
Dương Gian che miệng của cô ta, ra hiệu không được lên tiếng.
Giang Diễm nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Dương Gian, lập tức ý thức được có chuyện gì đó đã xả ra, lòng cô run run mà mở to hai mắt, vẻ mặt sợ hãi.
- Không, không có xui xẻo đến mức đó chứ? Vừa mới thoát khỏi quỷ đã đụng quỷ nữa rồi?
- Không phải ở chỗ này, là từ bên ngoài tiểu khu.
Con mắt từ sau ót Dương Gian trông thấy ánh đèn bật tắt không cố định, truyền đến từ vị trí cách đó không xa.
Hắn lập tức chạy đến cửa sổ, nhìn ra phía ngoài.
Ở bên ngoài tiểu khu, cách không xa lắm, tại một khu vực u ám, ánh đèn trên đường không thể nào chiếu vào đó, toàn bộ mọi thứ tiếp xúc với nó đều bị đồng hóa, trở thành màu xám ảm đảm, trở thành một phần của thế giới kia.
- Là cái gì vậy?
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi, mấy con mắt đều nhìn về phía đó.
Nhưng sau hai giây, sáu con mắt đồng loạt nhắm lại.
Sáu con mắt quỷ không bị Dương Gian khống chế mà tự động đóng lại, sau đó khôi phục lại trạng thái bình thường, tựa như lúc trước, khi bị tờ báo màu đỏ dán lại, vô cùng yên tĩnh, trong lòng hắn hơi run lên.
- Mắt quỷ không dám nhìn hay sao?
Bất quá, bằng mắt thường, Dương Gian có thể quan sát được nó và đoán ra đây hẳn là quỷ vực nhưng mà phạm vi bao phủ của nó... Có vẻ hơi lớn quá.
Nhìn từ tây sang đông, hiện ra một khu vực màu xám, gần như không thấy bờ bên kia, giống như như một vạch phân cách giữa sự sống và cái chết, đem tòa thành phố này tách ra hai nửa.
Nếu như đây là quỷ vực của một con quỷ, vậy mức độ khủng bố của con quỷ này là không thể đo lường, muốn đo cấp bậc của nó, ít nhất là cấp S, cấp độ hủy diệt.
Dương Gian thấy vậy cũng không có sợ hãi, ngược lại thở phào một hơi.
- Còn tốt, vẫn đủ may mắn, quỷ vực kia chỉ đi qua dọc đường, tiểu khu không bị ảnh hưởng, hẳn là mắt quỷ bị ảnh hưởng bởi loại động tĩnh này mà thôi.
Nếu như quỷ vực này đi qua tòa nhà này thì tối hôm nay hắn sẽ chết đột ngột rồi.
Giang Diễm thở mạnh cũng không dám thở, cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh, hỏi:
- Sao, sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế, có phải là có quỷ xuất hiện hay không?
- Cái đó không liên quan đến chúng ta, chỉ là một con quỷ đi ngang qua, chẳng mấy chốc nó sẽ rời đi thôi.
Dương Gian nhìn thấy quỷ vực đaz bắt đầu tan biến, không gian vốn u ám có chuyển biến rõ ràng.
Dựa vào sự hiểu biết đối với quỷ vực của hắn, Dương Gian biết con quỷ đã rời đi, còn nó đi đâu thì chỉ có trời mới biết.
Dù sao quỷ ở bên trong quỷ vực có thể tùy tiện xuất hiện ở bất cứ vị trí nào nếu nó muốn, ngay khi quỷ vực sắp sửa biến mất, Dương Gian lại nhìn thấy một khung cảnh hư ảo, giống như là thành phố biển của thần, hiện ra giữa một góc của thế giới u ám.
Một ngọn nến đang chập chờn trong không gian kia, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục quỷ dị.
Ngọn nến màu trắng, phần dưới có màu vàng óng, nhìn cũng không giống được ngọn nến chế tạo từ thời xa xưa, là phong cách của thời kỳ cận đại ở phương Tây... Thậm chí có khả năng được tạo ra ở thời đại gần đây.
Ánh sáng của ngọn nến phản chiếu một đôi tay bóng loáng, trắng nõn, không tỳ vết và vô cùng hoàn mỹ.
Thế nhưng đôi tay đang bị ngọn nến đâm xuyên qua lại không chảy máu.
Dựa theo ánh sáng lấp lóe của ngọn nến, Dương Gian có thể thấy đây là bàn tay của phụ nữ, chỉ là người này không lộ dạng, chẳng thấy được khuôn mặt cô ta hay điểm nào đặc thù nào khác...
Thần bí, bí ẩn, cũng có thể vô cùng khủng bố.
Sau đó hình ảnh biến mất, quỷ vực không còn nữa.
“Vàng là thứ dùng để phong ấn quỷ, bàn tay, cô gái kia... Ngự quỷ nhân đã giao đấu với thứ này hay sao? Nhưng hình như là đã thất bại. Với loại quỷ đạt đến cấp bậc này thì không thể xử lý nó với một người được, ít nhất cũng phải hợp tác hành động theo đoàn đội.”
“Thế nhưng con quỷ này vẫn không bị giam giữ, điều này có nghĩa là đám ngự quỷ nhân kia...đã đoàn diệt.”
Dương Gian hít một hơi thật sâu, đến cùng thì đây là lần hành động của quốc gia nào vậy. Loại quỷ cấp bậc này mà cũng dám bắt hay sao, lá gan to đến cỡ nào mới có ý định này chứ.
- Đi rồi sao?
Dương Gian bồi hồi thật lâu bên cửa sổ, đợi cho thế giới u ám hoàn toàn biến mất thân thể căng cứng của hắn mới có thể thả lỏng.
“May là nó chỉ đi ngang qua, nếu không chỉ biết bỏ chạy thôi, loại lệ quỷ đạt đến cấp bậc này rồi, bất cứ người nào đụng phải đều sẽ chết. Nhưng từ tình huống lúc nãy có thể suy ra, dù con quỷ này không bị khống chế, bắt giữ cũng đã bị hạn chế một số thứ, nếu không đôi tay kia sẽ không bị xuyên qua... Nhất định là người điều khiển quỷ đã nghiên cứu ra phương pháp để giết quỷ rồ, dùng vàng chế tạo chân nến rồi đính nó vào một bộ phận của quỷ, từ đó có thể hạn chế năng lực của nó. Nhưng, bên trên còn cắm thêm ngọn nên để làm gì?
Dương Gian nhíu mày, suy tư:
- Hình như chân nến và nến liền một khuôn, đều là thứ do con người tạo ra, hơn nữa còn là đốt nến... Điều này có vẻ không có tác dụng gì trong việc khắc chế quỷ a? Hay nó tựa như là một cái biển báo giao thông, khiến mọi người biết con quỷ đang ở đâu chăng?
- Xem ra, có rất nhiều bí mật của ngự quỷ nhân mà mình không biết, thậm chí chỉ dựa vào ảnh lúc nãy cũng có thể nghĩ ra vài phương pháp để đối phó với quỷ.
- Là cấp bậc mình chưa đủ nên không thể nào tiếp xúc đến hay...tin tức bị các quốc gia ra tay phong tỏa?
- Nếu như vậy, xem ra, trong lúc tai nạn tràn ngập thế giớ, mà con người vẫn còn tranh đấu với nhau, vẫn phải đối đầu nhau?
Dương Gian suy nghĩ một hồi.
Hắn cảm thấy tuyệt đối không thể trở thành ngự quỷ nhân tự do, đường đi của Nghiêm Lực đã sai rồi, để sống sót nhất định phải nghĩ cách trèo lên cao, tăng tiến thân phận và địa vị bản thân... Thậm chí gia tăng quyền lợi, chỉ có như thế mới biết thêm được nhiều bí mật hơn nữa, hắn không muốn chết một cách mơ mơ màng màng.
Nghĩ tới đây, Dương Gian nhìn tấm da đang bị cái hộp bằng vàng đè lên, hình như nó đang cất giữ bí mật gì đó...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận