Jonathan bước vào khách sạn Four Seasons. Tim anh đập rộn ràng vì hồi hộp. anh tìm Clara và býớc tới quầy lễ tân. Ngýời trực ban gọi lên phòng nhýng không thấy ai trả lời. một ðám ðông ðang xúm xít trýớc cửa quầy rýợu. Jonathan týởng trận ðấu bóng chày có lẽ đã thu hút nhiều ngýời hõn sức chứa của gian bên trong. Bỗng anh nghe có tiếng còi hú phía sau lýng. Một chiếc xe cấp cứu ðang chạy tới. anh tiến về phía ðám ðông và tìm cách chen vào. Clara đang nằm dài, bất động dưới chân quầy bar, người phục vụ quầy đang quạt cho cô bằng một chiếc khăn.
- Tôi không biết cô ấy bị sao! Anh ta hốt hoảng nhắc đi nhắc lại.
Clara vừa uống một ly rượu vang, rồi chỉ vài phút sau, cô ngã gục xuống.
Jonathan quỳ xuống và ấp bàn tay cô trong tay anh. Mái tóc dài của cô rũ xuống hai bên khuôn mặt. Đôi mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt nhợt nhạt, một dòng máu đỏ chảy ra từ khóe miệng. Rượu vang đổ lênh láng từ ly rýợu vang hòa lẫn với máu của Clara, chảy trên sàn nhà lát đá thành dòng đỏ thẫm.
Các bác sĩ đã chạy tới từ cửa khách sạn, kéo theo một chiếc cáng cứu thýõng. một ngýời ðàn bà tóc trắng býớc ra từ sau chiếc cột, nhã nhặn nhýờng ðýờng cho họ.
Jonathan býớc lên xe cấp cứu. Đèn hiệu của xe phản chiếu loang loáng qua dãy kính của các cửa hàng dọc hai bên con đường hẹp. Người lái xe hy vọng họ có thể tới bệnh viện trong vòng chýa ðầy 10 phút, Clara vẫn chýa tỉnh.
- Huyết áp ðang tụt dần. Một bác sĩ cấp cứu nói.
Jonathan cúi xuống ngýời cô.
- Anh xin em. Đừng ðối xử với anh nhý vậy! Anh thì thầm và ôm chặt cô trong tay.
Bác sĩ đẩy anh ra để đặt một kim truyền vào tay Clara. Dung dịch nýớc biển chuyển dần vào mạch máu, nó sẽ ðýợc ðẩy về tim ðể tiếp sức cho mạch ðập. kế áp nhích lên vài bậc. Hài lòng, bác sĩ hồi sức đặt một tay lên vai Jonathan tỏ ý an ủi anh. Lúc bấy giờ, anh vẫn chýa biết dung dịch ðó mang theo dòng chảy của mình hàng ngàn phân tử lạ, cho chúng cõ hội xâm chiếm và tấn công các tế bào cõ thể. Jonathan âu yếm vuốt ve khuôn mặt Clara; khi ngón tay anh lýớt trên má cô, dýờng nhý cô mỉm cýời với anh. Khi xe vừa dừng lại trýớc cửa cấp cứu, các nhân viên ðặt Clara lên một chiếc giýờng có bánh xe. Rồi họ vội vã đẩy chiếc xe như bay trên hành lang.những ánh đèn nê-ông lýớt qua trên ðầu khiến ðôi mắt cô nhý hõi ðộng ðậy. Jonathan nắm tay cô cho tới tận cửa phòng khám. Peter nhận được điện thoại của anh cũng vừa tới nơi, cậu ta chọn chỗ ngồi trên một trong những băng ghế trống kê dọc hành lang dài. Jonathan đang nóng ruột đi đi lại lại.
- Cậu đừng quá lo lắng như vậy, cô ấy chỉ bị ngất đi chốc lát thôi. Mệt mỏi vì chuyến đi, quá xúc động vì những chuyện vừa qua, niềm vui vì được gặp lại cậu. Giá mà cậu nhìn thấy cô ấy khi bọn tớ về đến sân bay. Nếu không có tớ ngăn lại, đễ cô ấy đã tự xông ra mở cửa trong khi máy bay chýa dừng hẳn! ðấy, cậu thấy không, cậu ðã cýời rồi ðấy! cậu nên gặp tớ thýờng xuyên hõn. Chỉ có tớ mới biết cách làm cho cậu thý giãn. Tớ nghĩ thiếu chút nữa cô ấy đã giật cuốn hộ chiếu khỏi tay nhân viên hải quan, khi anh ta hỏi cô ấy định ở lại trong bao lâu.
Song Jonathan, lúc này vẫn không ngừng đi đi lại lại dọc hành lang, có thể cảm nhận sự lo lắng của bạn mình đang tăng dần theo từng lời. hai giờ sau, một bác sĩ đến gặp họ. Giáo sư Alfred Moore, mà Peter đã nhờ gọi giúp, cũng không thể nào hiểu nổi trýờng hợp của bệnh nhân ðýợc gửi ðến chỗ ông. Các báo cáo xét nghiệm mà ông ðã đọc chẳng tuân theo bất cứ một logic nào. Cõ thể của Clara ðột nhiên sản sinh ra cả một ðội quân kháng thể rồi tấn công các tế bào máu của chính cô. Bạch cầu đang hủy diệt các tế bào hồng cầu với một tốc độ đáng kinh ngạc. Nếu cứ tiếp tục chẳng mấy chốc các thành mạch máu của Clara sẽ vỡ tung.
- Chúng ta có bao nhiêu thời gian để cứu cô ấy? Jonathan hỏi.
Moore tỏ ra bi quan. một vài nõi ðã có dấu hiệu xuất huyết dýới da, các bộ phận cõ thể cô có lẽ cũng sắp bị xuất huyết. chậm nhất là ngày mai, các ðộng mạch, tĩnh mạch của cô sẽ bị lần lýợt bị vỡ.
- Nhýng cũng phải có một cách nào ðó ðể ðiều trị chứ! Bao giờ cũng phải có một cách ðiều trị. Trời ạ! Chúng ta ðang ở thế kỉ 21, y học không còn bất lực nhý trýớc kia nữa. Peter nổi cáu.
Moore nhìn anh vẻ áy náy.
- Hãy đến tìm chúng tôi sau hai hay ba thế kỉ nữa, có thể lúc đó điều anh nói sẽ là sự thật. anh Gwel ạ, để chữa được cho cô gái này, chúng tôi phải biết được nguồn gốc căn bệnh của cô ấy. Điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là truyền cho cô ấy chất gây đông máu để kìm hãm tiến trình đó lại, nhưng không được quá 24 giờ.
Moore thành thật cáo lỗi và quay býớc. Jonathan ðuổi kịp ông trong hành lang. anh hỏi ông liệu có khả nãng Clara bị ðầu ðộc không.
- Anh có nghi ngờ ai không? Moore thận trọng hỏi.
- Hãy trả lời câu hỏi của tôi đã. Jonathan nhắc lại.
- Các xét nghiệm tìm kiếm chất độc đều chưa mang lại kết quả gì. Tôi có thể cho xét nghiệm sâu hõn nếu nhý anh có lý do để tin vào giả thuyết ấy.
Giáo sý Moore tỏ vẻ hoài nghi. Ông giải thích cho Jonathan rằng, nếu quả thực có chất ðộc, chúng sẽ làm biến ðổi các bạch cầu trong máu Clara khiến chúng coi các hồng cầu và tiểu cầu nhý những cá thể lạ.
- Chỉ trong trýờng hợp ấy, hệ thống tự vệ của cõ thể mới bắt ðầu quá trình tự hủy hoại nhý chúng ta ðã thấy. Ông kết luận.
- Nhýng về mặt chuyên môn, liệu ðiều ðó có thể xảy ra không? Jonathan hỏi.
- Nói ðúng ra thì điều đó không phải là không thể xảy ra. Nhýng trong trýờng hợp ðó chúng ta ðã gặp phải một loại chất độc được sản xuất đúng theo công thức máu. Để chế tạo thành công loại độc dược như vậy cần phải biết chính xác công thức máu của nạn nhân.
- Vậy ta có thể lọc máu hay thay máu cho cô ấy không? Jonathan nài nỉ.
Giáo sý Moore buồn bã.
- Muốn làm vậy thì cần một lýợng máu vô cùng lớn…
Jonathan ngắt lời ông, ðề nghị lấy máu của anh. Rồi nói thêm anh thuộc nhóm máu A dýõng tính.
- Cô ấy có máu âm tính và thuộc một nhóm máu khác. Nếu một trong hai ngýời truyền máu cho nhau thì ngýời kia sẽ chết ngay tức khắc.
Moore chân thành nói thêm rằng ông rất thông cảm nhýng ðiều Jonathan vừa nói là không thể thực hiện ðýợc. Ông hứa sẽ liên lạc với phòng huyết thanh để tìm hiểu thêm nhằm tìm ra chất độc trong máu nếu có.
- Thú thật với anh, đó sẽ là hi vọng duy nhất của chúng ta, một số chất độc có thể tìm ra thuốc giải.
Ông không dám nói thêm rằng ông đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thời gian không đứng về phía họ. Jonathan cảm ơn ông. Anh chạy về gặp Peter. Anh xin bạn đừng hỏi anh bất kỳ điều gì và bắt bạn hứa phải túc trực bên Clara.Anh sẽ quay về sau vài giờ đồng hồ. Nếu tình trạng Clara trở nên tồi tệ thì Peter phải gọi vào di động cho anh biết.
Anh qua cầu và výợt ðèn ðỏ ở tất cả các ngã tý trên ðại lộ Camden. Anh ðậu xe sát vỉa hè và vội vã býớc tới ngôi nhà số 27. Một ngýời ðàn ông từ trong nhà ði ra cùng với con chó. Jonathan liền tận dụng cõ hội, anh lao ngay vào sảnh và vội vã vào thang máy. Anh đấm thình thịch vào cánh cửa nằm cuối hành lang. Khi Alice ra mở cửa, anh tóm lấy cổ mụ và đẩy mụ tới tận cuối phòng khách. Mụ già tóc trắng loạng choạng ngã vào chiếc bàn một chân kéo Jonathan ngã chúi theo. Mặc dù đã gắng dùng hết sức chống cự nhýng mụ vẫn không thể thoát khỏi hai bàn tay của Jonathan ðang siết chặt. Mụ chới với khua tay trên không rồi một tấm màn màu đỏ bắt đầu hiện ra che khuất tầm nhìn của mụ. Cảm thấy mình sắp ngất đi, mụ hầu như chỉ còn đủ sức thì thào rằng mụ có thuốc giải độc. Vòng siết được nới lỏng dần và không khí bắt đầu vào tới phổi mụ già.
- Ở đâu? Jonathan hét lên trong khi vẫn ghì chặt mụ xuống sàn.
- Tôi chẳng hề sợ chết, và anh biết rất rõ nguyên do. Thế nên nếu anh muốn cứu Clara của anh, thì anh phải thay đổi thái độ.
Jonathan đọc thấy trong mắt mụ rằng lần này thì mụ không hề nói dối. Anh buông tay.
- Tôi biết là anh sẽ đến. nhưng không nghĩ là sớm nhý vậy. Mụ vừa nói vừa ðứng dậy.
- Vì sao bà làm thế?
- Bởi tôi là ngýời býớng bỉnh! Alice vừa nói vừa xoa khuỷu tay. Clara phải trả giá về những gì nó gây ra.
- Bà đã nói dối. Clara không phải là con gái lớn của Langton.
- Đúng vậy. Chính vì thế mà đối với tôi tội nó còn lớn hõn nữa. Sau cái chết của cha nó, chồng tôi ðã chính thức nhận nó làm con nuôi. Ông ấy yêu thýõng nó nhý con ðẻ của mình, ông ấy là ngýời bảo trợ của nó, vậy mà nó đã phản bội ông ấy và lấy trộm bức tranh.
- Langton đã sát hại Vladimir! Jonathan thét lên.
- Không, không phải ông ấy! Alice Walton nói, giọng tự mãn. Chồng tôi chỉ là một ngýời nợ ðầm ðìa vì thua cá cýợc, song cần phải có ai ðó sửa chữa các yếu ðiểm và sai lầm của ông ấy, cứu chúng tôi thoát khỏi cảnh phá sản. Sáng kiến đó là của tôi, ông ấy hoàn toàn không hay biết gì.
- Nhýng Clara thì biết, cô ấy đã tìm thấy nhật ký của Vladimir. Cô ấy đã không hề phản bội chồng bà, thậm chí cô ấy còn không thèm trả thù, cô ấy chỉ thực hiện nguyện vọng cuối cùng của ngýời cha. Chúng tôi chỉ ngãn cản không cho các ngýời bán bức tranh mà các ngýời cýớp ðoạt của cô ấy.
- Anh muốn nói sao cũng ðýợc nhýng lúc này ngýời có thuốc giải là tôi.
Alice lấy từ trong túi áo khoác ra một lọ nhỏ bên trong ðựng thứ dung dịch màu hổ phách. Mụ nói các bác sĩ sẽ không thể nào tìm ra dấu vết loại độc dược mà mụ đã rót vào ly rýợu của Clara, bất kể cô còn sống hay đã chết. anh chẳng còn cách nào khác để cứu cô ngoài việc tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu của mụ. Đám cưới con gái mụ ngày mai sẽ tập hợp đông đủ giới thượng lưu ở Boston. Đương nhiên hai mẹ con mụ không muốn phải đương đầu với một lời hủy hôn ước vào phút cuối. anh và Clara đã phá hoại danh dự của chồng mụ, Alice sẽ không thể chấp nhận nếu họ lặp lại điều đó với con gái mụ. Đúng giờ trưa, Jonathan ssẽ thành hôn với Anna. Sau lễ cýới, mụ sẽ tới thãm Clara và cho cô uống thuốc giải ðộc.
- Tại sao tôi phải tin bà? Jonathan hỏi.
- Vì thời gian còn lại không cho phép anh có sự lựa chọn nào khác! Giờ thì hãy ra khỏi nhà tôi. Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà thờ!
* * *
Phòng bệnh chìm trong thứ ánh sáng đục như sữa. Peter ngồi trên chiếc ghế kê cạnh giýờng. một nữ y tá býớc vào chuẩn bị lấy máu thêm lần nữa. cô rút ðýờng truyền và lấy 6 ống nghiệm thủy tinh hứng vào chót kim cắm trên cánh tay Clara. Từng ống một được đong đầy thứ dung dịch càng lúc càng loãng và màu đỏ cũng nhạt dần đi. Mỗi lần được một ống nghiệm đầy, cô đóng nút lại, lắc ống thật mạnh trước khi để chúng lên chiếc khay. Khi ống cuối cùng vừa đầy, cô mắc lại đường truyền, tháo đôi găng tay và mang ra vứt vào thùng đựng rác thải y tế. trong khi cô vẫn còn quay lýng lại, Peter nhón lấy một ống và nhét sâu vào trong túi áo vest.
* * *
Sau khi Jonathan bực tức bỏ đi, Anna bước ra khỏi chỗ nấp. Cô ngồi vào ghế bành và chăm chú nhìn mẹ.
- Tất cả những điều đó còn có nghĩa lý gì nữa hả mẹ? Rồi anh ấy sẽ ly dị ngay thôi.
- Con gái đáng thương của mẹ, Alice trả lời, mẹ còn rất nhiều điều phải dạy cho con! Ngày mai nó sẽ kết hôn với con, ngýời ta không thể ly dị nhau trýớc sự chứng giám của Chúa. Nó sẽ trả lời ðồng ý kết hôn với con trong khi con bé Clara đang chết dần, nó sẽ bội lại lời thề ước đã gắn kết chúng trong quá khứ. Lần này thì chúng sẽ phải xa nhau mãi mãi.
Alice mở nắp chiếc lọ nhỏ và rẩy thứ nýớc bên trong vào lòng bàn tay. Mụ đưa tay xoa lên gáy.
- Đây là nýớc hoa của mẹ! Mụ nói bằng giọng vui sýớng. mẹ ðã nói dối nó!
Anna đứng lên, không nói một lời nào, cô cầm lấy túi và đi về phía cửa. cô nhìn mẹ, hõi ýu tý, rồi ðóng cửa lại.
- Mẹ cũng ðã nói dối cả con. Anna nói và buồn bã bỏ đi.
* * *
Jonathan býớc vào phòng và Peter đi ra để họ ở lại với nhau.
Anh ngồi lên giýờng và ðặt môi lên trán Clara.
- Em thấy không, anh hôn em và chúng ta vẫn ở lại cùng hiện tại, anh thì thầm và thấy cổ họng nghẹn lại.
Đôi mắt Clara hé mở, rồi nở nụ cười nhợt nhạt, cô gắng sức nói vài lời.
- Phải nói rằng em cũng chẳng còn nhiều sức lực nữa, anh biết không.
Cô siết chặt các ngón tay đang nắm lấy tay Jonathan và nói tiếp bằng giọng yếu ớt.
- Mĩnh vẫn chýa cũng nhau ði dạo trên bờ sông dọc khu cảng cũ của anh.
- Anh sẽ ðýa em ðến ðó, anh hứa với em.
Em phải kể cho anh nghe câu chuyện của chúng ta, tình yêu của em, bây giờ thì em biết vì em đã mõ thấy ðêm qua.
- Anh xin em, Clara, hãy giữ sức!
- Anh có biết chúng ta đã làm gì sau khi Langton trốn khỏi lâu đài không? Chúng ta đã yêu nhau, và cho tới tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, chúng ta đã không ngừng yêu nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận