Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
"Cửu Thiên Thần Hoàng!"
Một cơn đau nhói xé toạc tâm trí, Tiêu Tố Phi bật người ngồi dậy từ trên giường, đôi môi tái nhợt thốt lên bốn chữ gần như rách nát cả cổ họng.
Nàng... vẫn chưa chết sao?
Khắp gian phòng tràn ngập hương đàn thoang thoảng, khung cảnh khuê phòng cổ kính cùng với nha hoàn nhỏ đang ngơ ngác nhìn mình, tất cả đều nói cho nàng biết một điều: nàng vẫn chưa tan biến khỏi thế giới này!
Dù thân xác đã hủy diệt, nhưng nguyên thần của nàng vẫn còn!
"Nhị tiểu thư, người làm sao vậy?"
Tiểu nha hoàn lo lắng nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, sao Nhị tiểu thư lại thốt ra bốn chữ 'Cửu Thiên Thần Hoàng' kia chứ?
Cửu Thiên Thần Hoàng, chẳng phải là linh thể thần thoại, xưa nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đến nay chưa từng ai được nhìn thấy sao?
Tiêu Tố Phi hơi nheo mắt, liếc nhìn tiểu nha hoàn kia, đang định mở miệng hỏi điều gì đó, thì đầu óc bỗng choáng váng, ngay sau đó là một cơn lũ ký ức ồ ạt tràn vào tâm trí nàng.
Tiêu Tố Phi—tên của chủ nhân thân xác này, trùng tên trùng họ với nàng, chỉ là vận mệnh dường như không mấy tốt đẹp.
Ba năm trước, Tiêu Tố Phi từng được tôn vinh là thiên tài tuyệt thế của thành Linh Chi nhờ vào thiên phú vượt trội, là hậu bối triển vọng nhất của Tiêu gia, hào quang vạn trượng, được vô số người nâng niu trong lòng bàn tay, có thể nói là vô cùng phong quang.
Chỉ tiếc, ba năm trước, nàng phụng mệnh tộc trưởng dẫn người đến Xà Cốc tiêu diệt một con mãng xà tàn sát tứ phương. Không ngờ đúng lúc ấy, mãng xà hóa long, thực lực tăng vọt, khiến đội ngũ nàng mang theo gần như toàn bộ bỏ mạng.
Trận chiến ác liệt đó, cuối cùng chỉ còn nàng và ba linh giả sống sót.
Sau đó, thực lực của Tiêu Tố Phi tuột dốc không phanh, chỉ trong thời gian ngắn đã rơi xuống cảnh giới chỉ còn tam đoạn Linh Chi Nguyên, chẳng khác nào một linh giả nhập môn.
Thiên tài lụi tàn, khiến bao người thất vọng.
Những kẻ trước kia từng chịu ấm ức dưới tay nàng lập tức nhao nhao giẫm đạp lên nàng. Địa vị của nàng trong Tiêu gia tụt dốc không phanh, nếu không có người cha tốt luôn che chở cho nàng, có lẽ nàng đã sớm bị ức hiếp đến chết rồi.
Tiêu Tố Phi tiếp nhận toàn bộ ký ức của thân thể này, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo:
"Tiểu Thúy, hôm nay là ngày đại tỷ thành hôn, đúng không?"
"Đại tỷ" mà nàng nhắc tới tên là Tiêu Lam, hôm nay chính là ngày nàng ta thành thân với Thái tử điện hạ.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tiêu Tố Phi.
Người vốn đính hôn với Thái tử điện hạ đáng lẽ ra chính là Tiêu Tố Phi nàng!
Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hôn sự do chính hoàng đế ban hôn.
Thế nhưng sau khi thực lực nàng suy giảm, Tiêu Lam từng bước thay thế vị trí của nàng, càng lúc càng thân thiết với Thái tử.
Đêm qua, Tiêu Tố Phi bị tra tấn dã man, nghẹn ngào đồng ý hủy bỏ hôn ước với Thái tử điện hạ, thậm chí còn suýt chút nữa bị ba tên ăn mày làm nhục sự thanh bạch.
Hôm nay, Tiêu Lam cùng Thái tử thành thân, Tiêu Tố Phi tuyệt vọng uống thuốc độc tự vẫn.
Chỉ tiếc, không một ai hay biết nàng đã chết, đến cả tiểu nha hoàn thân cận nhất – Tiểu Thúy – cũng không nhận ra nàng đã tự vẫn.
Chủ nhân cũ hương tiêu ngọc nát, còn Tiêu Tố Phi – người đến từ Thần Vực Thánh Linh – vì bị vị hôn phu phản bội mà chết, lại được số mệnh an bài chuyển sinh vào thân thể này.
Quả thật là ông trời có mắt.
"Đúng... đúng vậy, nhị tiểu thư."
Tiểu Thúy hơi ngập ngừng rồi gật đầu đầy bất lực.
Nàng cũng thấy thương cho nhị tiểu thư.
Nhưng Thái tử điện hạ đã thay lòng, lão gia lại đang xuất chinh nơi xa, trong nhà không ai có thể làm chủ thay nàng, chỉ đành cam chịu nỗi uất ức này thôi.
"Ta thân là muội muội, nếu không đến chúc mừng một tiếng, chẳng phải quá đáng tiếc sao?"
Tiêu Tố Phi nhảy phắt xuống giường, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười như có như không, lạnh lùng đến lạ.
Tiểu Thúy sững sờ tại chỗ.
Gì cơ?
Nhị tiểu thư định đến tham dự hôn lễ của Thái tử điện hạ?
Việc này... có vẻ không ổn lắm!
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Lúc này, Tiêu Tố Phi bước đến trước gương đồng.
Vô tình liếc nhìn, lại phát hiện trên mặt nàng có một vết sẹo sâu hoắm, thấy cả xương.
Tiêu Tố Phi đưa tay sờ lên khuôn mặt giờ đã thuộc về mình, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Nếu nàng nhớ không lầm, vết sẹo này... là "món quà" Tiêu Lam ban tặng cho nàng?
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận