Thôi Hành Chu cảm thấy câu chuyện phiếm chợ búa này có thể kết thúc ở đây được rồi, nên chậm rãi nhắm mắt lại nói: “Ta sẽ không nạp thiếp… Không còn sớm nữa, nàng mau ngủ đi, sáng mai còn phải đến quan phủ giải quyết đấy.’’
Hắn không nói dối, thực sự bản thân không có suy nghĩ sau này sẽ nạp thiếp, chỉ là thê tử của hắn cũng không phải là nữ nhân bên gối này mà thôi.
Nghe Thôi Cửu nói thế thế, trong lòng Miên Đường nhất thời trở nên nhẹ nhõm. Phu quân nàng là một người trầm ổn nho nhã chứ không phải là gã nam nhân béo múp nông cạn giống như Trương quan nhân cửa hàng gạo kia, nàng thực sự không nên suy nghĩ lung tung.
Lúc này ánh trăng đã treo trên đầu cửa sổ, Miên Đường ghé sát bên cạnh tướng công hài lòng nhắm mắt lại.
Đợi đến khi hơi thở người bên cạnh trở nên đều đặn, Thôi Hành Chu chậm rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn nữ nhân đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt nàng mềm mại trắng mịn như màu sữa đậu nành mới nấu…
Ngày hôm sau, Thôi Hành Chu thức dậy rất sớm, Lý ma ma cũng đã bắt đầu nấu cơm.
Hoài Dương vương đến đây, chẳng qua chỉ là dựa theo hoàn cảnh sống cùng với một nữ nhân mất trí nhớ, nhưng đi đi về về nhiều lần như vậy, ngược lại lại có cảm giác giống như đã xem phố Bắc này là nhà của mình.
Mặc dù nơi này không thể sánh với vương phủ, nhưng lại thoải mái và thư thái hơn rất nhiều so với với doanh trại mà hắn đã quen sống. Cộng thêm có Lý ma ma làm nộ bộc hắn quen dùng, nấu ăn cũng hợp khẩu vị. Thôi Hành Chu vui vẻ ăn xong bữa sáng rồi lại rời đi.
Bởi vì mấy ngày nay còn phải nấu cơm cho vị Trần tiên sinh kia, hắn rất thích món thịt kho tàu do Lý ma ma làm cho nên trong nhà đã mua không ít thịt lợn. Hôm qua Lý ma ma đã phân loại thịt mỡ ra, có một tảng thịt mỡ lớn nên bà đã dứt khoát đun sôi với nước tạo thành một bình mỡ heo thơm ngào ngạt, còn tóp mỡ giòn béo thì trộn với một chút muối, mang lên bàn ăn.
Nếu như ở trong vương phủ, những thứ như thế này tuyệt đối không được đưa lên bàn ăn của chủ tử. Thôi Cửu ăn thử lần đầu tiên cảm thấy vô cùng yêu thích, chỉ trong chốc lát đã ăn hơn non nửa bát.
Sau khi cơm nước xong xuôi, nhìn canh giờ, không thể chậm trễ thêm nữa, hắn bèn nói với Miên Đường sẽ đến quan phủ tìm hiểu tình hình, sau đó không trở về nhà mà trực tiếp đi lên núi tiếp tục tôi luyện kỳ nghệ với sư phụ luôn.
Sau khi ra khỏi nhà, lúc xe ngựa của hắn rẽ vào khúc quanh, một lính gác ngầm vội vàng chạy ra từ trong sân viện của một căn nhà bên đường, đi đến trước xe ngựa nhỏ giọng nói: “Khởi bẩm vương gia, cái tên hoa tặc kia đã bị tóm vào lao ngục trong quân doanh… Ngài xem có muốn dẫn hắn đến công đường quan phủ hay không?’’
Thôi Hành Chu nhớ đến chỉ vì cái tên tặc tử này mà Hoài Dương vương bị Liễu nương tử mắng là hồ đồ ngu ngốc, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng, lạnh lùng nói: “Không cần, dùng gậy đánh một trận nhừ tử rồi sung quân đến Lĩnh Nam, để cho tên cặn bã ấy chết già ở đó là được rồi.’’
Như thường lệ, hắn đi ra ngoài từ lúc sáng sớm như vậy theo lý sẽ không gặp phải người hàng xóm láng giềng nào. Nhưng lúc xe ngựa đi đến đầu phố lại trông thấy một gã nam nhân cả người mùi rượu nồng nặc đang đứng sau một cánh cổng đang đóng chặt của một môn hộ nào đó, vừa đập cửa vừa mắng: “Chỉ là một đứa tiện tỳ mà cũng dám nhốt chủ tử của ngươi bên ngoài sao, ta có thể bán ngươi một lần thì cũng có thể bán lần thứ hai, để xem lần này ta có bán ngươi vào thanh lâu để ngươi ngày ngày đón tiếp nam nhân hay không! Nương tử, sao nàng có thể nghe tiện nhân xúi giục, không có tướng công nàng về nhà chứ!’’
Người nương tử trong miệng hắn không lên tiếng, mà thay vào đó là một giọng nói cực kỳ tức giận vang lên bên trong: “Ta là nha hoàn hồi môn của phu nhân, muốn bán ra ngoài cũng không đến lượt ngươi! Lúc trước phu nhân nhà ta không chê ngươi nghèo, mặc kệ phụ mẫu phản đối, thuận theo hôn ước từ nhỏ gả cho một người sa cơ thất thế như ngươi. Nhưng ngươi lại dựa vào cửa hàng của hồi môn của nương tử mình đi nuôi kỹ nữ bên ngoài! Phu nhân nhà ta không thể chịu nổi loại dơ bẩn này nên đã hoà ly với ngươi, ngươi muốn cưới ai thì cưới! Chỉ có điều, cửa hàng kia là của hồi môn của phu nhân ta, không hề dính dáng gì đến ngươi cả, ngươi mau cho người đến chuyển gạo dầu của ngươi cút xéo đi.’’
Nghe đến đây, Thôi Hành Chu ngồi trong xe ngựa lập tức hiểu rõ, đây có lẽ chính là Trương gia đã mời “Khuyển tiên” từ tà trong miệng Miên Đường.
Xem ra vị nương tử Trương gia yếu ớt không có chủ ý này thực sự đã nghe theo lời khuyên của Liễu Miên Đường, chuộc lại nha hoàn nhà mẹ để trung thành bảo vệ chủ nhân về. Cũng không biết ngoại trừ điều này, Liễu Miên Đường còn bày cho nương tử nhà này chủ ý gì nữa.
Bây giờ xem ra, nếu không phải bị thổ phỉ cướp đi, Liễu Miên Đường cũng có thể chống đỡ được chuyện làm ăn chân chính của cả Thôi gia, một người thích phân biệt rõ đúng sai như thế, thực ra cũng không hiền… Quan trọng nhất là, cũng không sợ rước phiền phức vào người mình.
Thôi Hành Chu quyết định chờ cho lính gác ngầm ở phố Bắc rút lui trước, hắn chỉ cần chỉ bảo cho Liễu Miên Đường thật tốt, bảo nàng nên học tập dáng vẻ của một người hiền thê nên có, tránh cho con đường đi sau này của nàng quá long đong gập ghềnh, chẳng những không thể thoát khỏi tác phong của thổ phỉ mà còn lây nhiễm thói chợ búa…
Sự thật chứng minh, suy đoán của hắn không hề sai chút nào.
Ngày hôm sau, lính gác ngầm ở phố Bắc đến báo báo những chuyện xảy ra thường ngày ở phố Bắc lại tiếp tục đề cập đến chuyện rắc rối của Trương gia, nói sau khi vợ chồng nhà kia cãi nhau một trận túi bụi, Trương nương tử quyết tâm gọi huynh đệ của mình đến lấy lại cửa nhà nhà mình.
Tên tướng công kia không còn của cải, bị ả kỹ nữ nhân tình ghét bỏ vì túi tiền rỗng tuếch, thế là mất cả chì lẫn chài. Sau đó tên Trương tướng công kia không biết từ đâu nghe nói là nương tử Thôi gia mới dọn đến đã đưa ra chủ ý cho nương tử yếu đuối của mình, lúc này mới giận tím mặt, sáng sớm hôm sau đến đập cửa Thôi gia chửi rửa không ngừng.
Thôi Hành Chu nghe vậy liền đặt chiếc bút trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi lính gác ngầm đang đứng bên cạnh bàn: “Liễu Miên Đường mắng chửi với hắn rồi?’’
Lính gác ngầm lắc đầu nói: “Không có, mấy ngày nay chuyện làm ăn của cửa hàng không được tốt lắm, nghe Lý ma ma nói Liễu nương tử sốt ruột đến mức đổ bệnh, cổ họng bị khàn, muốn mắng cũng không thể mắng được. Nàng sai một bà tử câm điếc trèo lên thang và trực tiếp đổ một xô “hương đêm” xuống đầu Trương tướng công…’’
Ám vệ sợ làm ô uế vương gia nên chỉ nói một nửa. Lúc đó tiếng gào rống chửi rủa của tên tướng công kia lập tức bị cắt đứt. Hắn có nhà nhưng không thể về, tài sản góp nhặt tiết kiệm lúc trước bị ả kỹ nữ lừa gạt hơn nửa, lại không có quần áo để thay, cả người ướt đẫm, gào khóc trong hôi thối.
Cuối cùng vẫn là vị nương tử kia mềm lòng, thấy bộ dạng đáng thương kia của hắn nên mới mở cửa để hắn vào thay quần áo.
Nghe được những lời này, Thôi Hành Chu cũng không cảm thấy bất ngờ. Bây giờ xem như hắn đã nhìn ra được, tiểu nương tử này trời sinh là một người không sợ phiền phức, chỉ cần nàng thấy không vừa mắt thì gặp tổ ong vò vẽ gì cũng dám chọc phá.
Nếu là ngày thường nghe được chuyện này, Thôi Hành Chu nhất định sẽ nhíu mày.
Nhưng mấy ngày nay tâm trạng của hắn không được tốt cho lắm, khoảng thời gian này mấy lão già trong triều lại tìm cách ngáng chân hắn, nói đám thổ phỉ ở Chân châu đã được loại bỏ hơn một nửa nhưng Thôi Hành Chu lại không giải tán quân đội địa phương, bụng dạ khó lường, chi bằng Hoàng thượng hãy triệu hắn vào kinh thành, trách cứ trước triều.
Sau đó, nhóm lão thần này lại không ngừng ca ngợi Thạch Nghĩa Khoan - người giữ chức tổng binh Thanh châu - Nơi tiếp giáp với Chân châu. Nói hắn dùng tài đức thu phục lòng người, hình như đã có ý định chiêu hàng phản tặc Lục Văn, một khi hai bên ngồi lại thương lượng điều kiện xong thì Lục Văn mang theo thuộc hạ của mình về dưới trướng Thạch Nghĩa Khoan.
Thạch Nghĩa Khoan không cần tốn nhiều sức đã có thể tóm trọn công lao dẹp yên nạn trộm cướp.
Nếu có thể, Thôi Hành Chu cũng muốn giống như Liễu nương tử, mặc kệ tất cả xách theo mấy thùng “hương đêm” đổ lên đầu đám triều thần hoa mắt ù tai và tên Thạch Nghĩa Khoan không biết liêm sỉ kia để giải toả sự tức giận trong lòng.
Đáng tiếc thân là triều thần, thế mà lại không thể sống thoải mái bằng một tiểu nương tử ở phố Bắc…
Nghĩ đến đây, hắn phất phất tay, bảo ám vệ lui xuống.
Ai có thể ngờ được rằng, hắn đường đường là Hoài Dương vương trong tay nắm giữ quân đội hùng mình nhưng lại không thể sống thoải mái bằng một tiểu nương tử thương hộ ở phố Bắc?
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi vào bẩm báo, nói là Liêm tiểu thư đi cùng với huynh trưởng Liêm Hiên đến quân doanh thăm vương gia.
Hoá ra là từ sau thọ yến của thái phi lần trước, Thôi Hành Chu vẫn chưa trở về nhà lần nào. Về phần nhạc phụ tương lai gửi mấy bức thư tiến cử cho cháu trai cũng không thấy hồi âm.
Di mẫu Liêm Sở thị khó tránh khỏi phàn nàn cháu ngoại trai cao quý đã quên mất, không quan tâm đến chuyện nhà mình.
Nhưng Liêm Bình Lan lại nhận thấy có gì đó không đúng, nàng cảm thấy dường như biểu ca đang cố tình “quên”, muốn phớt lờ người của Liêm gia. Cho nên nàng đã cản mẫu thân lại, không cho người thúc giục phụ thân đi hỏi, thay vào đó là nấu một vài món ăn nhẹ, bảo huynh trưởng dẫn nàng đi đến vùng đồng nội ngoại ô du xuân, “tiện đường” ghé thăm Hoài Dương vương.
Làm thế này vừa không tỏ rõ nàng cố ý, lại vừa có thể khéo léo bày tỏ nỗi lòng nhớ nhung quan tâm của nàng đối với biểu ca, càng có thể nhân tiện xem xét thái độ của vương gia đối với Liêm gia.
Huynh trưởng của Liêm Bình Lan, Liêm Hiên là đồng môn với Thôi Hành Chu, năm đó cả hai cùng theo học tại thư viện trong kinh thành, cũng rất thân quen với nhau.
Chỉ là hắn trời sinh sức khoẻ yếu ớt, mặc dù đã được bổ nhiệm một chức quan huyện thừa nhưng lại bị bệnh tật liên luỵ nên vẫn chưa thể đi nhậm chức, chỉ có thể tạm giữ chức ở quê. Cũng có thể được coi là một người bình thường theo một nghĩa khác.
Chỉ là công tử Liêm gia hoàn toàn khác biệt so với Triệu Tuyền - con người có một niềm đam mê đặc biệt với bút hoạ phong cảnh hữu tình, hành y cứu đời.
Trong lòng người này ấp ủ hoài bão đại bàng tung cánh, nhưng lại bị cơ thể suy nhược ảnh hưởng, điều phái sinh chính là ước vọng chưa thành “Cần gì dây vàng buộc/ Vó lướt trời thu trong*”.
(*Hai câu thơ này được trích trong bài thơ “Mã thi kỳ 05”
Đại mạc sa như tuyết,
Yên sơn nguyệt tự câu.
Hà đương kim lạc não,
Khoái tẩu đạp thanh thu?
Dịch nghĩa
Sa mạc mênh mông đầy cát trắng như tuyết,
Trăng hình móc câu trên núi Yên Nhiên.
Đến bao giờ mới được đeo cái rọ mõm thếp vàng,
Và được phi nhanh trong cảnh trời quang mây tạnh?
Tác giả tả cảnh sa mạc cát trắng mênh mông vùng biên giới tây bắc ngụ ý mong được vẫy vùng thoả chí và hình ảnh trăng lưỡi liềm treo trên núi Yên Nhiên ngụ ý mong được tin dùng để lập chiến công.
Nguồn: thivien.net)
Ngoài việc uống rất nhiều thuốc ra, sở thích lớn nhất của Liêm công tử chính là tán dóc với những người cùng sở thích, bàn luận soi mói về những chuyện từ cổ chí kim, bày tỏ cảm xúc vui sướng của mình.
Cho nên sau khi tiến vào doanh trại, mắt thấy vị đồng môn Thôi Hành Chu ngày xưa mặc một bộ quân phục màu vàng đen, cộng thêm một số công văn chồng chất trên bàn, thuộc hạ không ngừng ra vào, trong lòng lập tức trào dâng cảm giác tự ti, phẫn nộ và xen lẫn chút vi diệu.
Đợi đến khi Hoài Dương vương tiếp đón chào hỏi người anh vợ tương lai kiêm đồng học ngày xưa này, Liêm công tử không thể chờ được lập tức nói ra đủ mọi cách nhìn của mình về việc cai quản Chân châu, có ý chỉ bảo cho Hoài Dương vương nhưng lại khiến Liêm Bình Lan ngồi ở bên cạnh không thể chen vào.
Mắt thấy nụ cười khách sáo nơi khóe miệng Hoài Dương vương càng lúc càng sâu, Liêm Bình Lan thực sự không muốn để ý đến lễ nghi mà một tiểu thư khuê các nên có nữa để dùng khăn tay chặn miệng huynh trưởng lại.
Nếu không phải một nữ tử không tiện ra vào quân doanh một mình, mà những huynh đệ khác lại không ở Chân châu, có đánh chết nàng cũng không muốn dẫn vị huynh trưởng Liêm Hiên đến đây đâu.
Mất công nàng cố gắng dặn dò suốt cả dọc đường, bảo huynh trưởng sau khi đi vào quân doanh nhớ uống nhiều trà và ít nói chuyện. Nhưng khi nhìn thấy con đường làm quan của người ta tốt hơn bản thân mình, hắn đã hoàn toàn quên mất những gì muội muội nói.
Nhưng nha hoàn Liên Hương đứng sau lưng Liêm Bình Lan lại là một người thông minh nhanh nhẹn. Thấy tiểu như nhà mình càng lúc càng siết chặt chiếc khăn trong tay, lập tức hiểu rõ.
Mượn việc đưa trà cho đại công tử, nàng đã “không cẩn thận” làm đổ hơn nửa chén trà lên trên áo ngoài của Liêm công tử khiến hắn phải nhíu mày khiển trách, cuối cùng cũng dừng việc chỉ điểm vạn dặm non sông của mình.
Liêm Bình Lan âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhân lúc huynh trưởng dừng lại, dịu dàng mỉm cười nói với biểu ca: “Mấy ngày nay Thái phi vẫn luôn thấp thỏm nhớ mong biểu ca, sợ đồ ăn trong doanh trại đơn giản nhàm chán, nhắc muội nhớ đưa một chút đồ ăn vào để biểu ca lấy lại khẩu vị. Hơn nữa tá điền của vương phủ mới tặng một sọt “Lục Nguyệt Hoàng”, mặc dù không thể lớn bằng cua mùa thu, nhưng mùi thơm béo ngậy, ngay cả những con cua mùa thu cũng không thể sánh bằng, muội đã cố ý cạo thịt cua ra làm bánh bao gạch cua mang đến cho biểu ca nếm thử.’’
Nói rồi, nàng sai Liên Hương bưng một đĩa bánh bao gạch cua đang được ưa thích từ trong hộp thức ăn ra, bên trong lớp vỏ bánh nửa trong suốt có thể thấy được tràn ngập gạch cua.
Thôi Hành Chu mỉm cười, nhỏ giọng nói “Cảm ơn biểu muội có lòng” rồi nhận lấy đôi đũa ngọc, kẹp một cái bỏ vào trong miệng.
Biểu muội này của hắn chú trọng làm việc khéo léo tươm tất, mặc dù chỉ đưa đến năm cái bánh bao nhưng bên cạnh mép đĩa còn được trang trí bằng lòng trắng trứng xếp tạo thành trứng cua, còn có rau củ cắt thành hình con cá cây rong, nhìn vô cùng tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng đối với một người tập võ đang đói bụng mà nói, trong lúc ăn lại cảm thấy không thoải mái.
Thôi Hành Chu cảm thấy loại chuyện phiếm chợ búa này đến đây là kết thúc, liền từ từ nhắm hai mắt lại: "Ta sẽ không nạp thiếp... Thời gian không còn sớm, mau ngủ đi, sáng mai còn phải đi quan phủ khơi thông mọi chuyện."
Hắn không nói dối, trong lòng hắn đích thực không có tâm tư nạp thiếp, chỉ là thê tử bên gối ngày sau của hắn cũng không phải nữ nhân bên cạnh này thôi.
Nghe Thôi Cửu nói xong, trong lòng Miên Đường nhất thời nhẹ nhõm. Phu quân là người trầm ổn văn nhã, không phải là loại nam tử nông cạn như Trương quan nhân phố Bắc, nàng thật không nên nghĩ lung tung.
Lúc này trăng đã treo cao, Miên Đường nằm bên cạnh tướng công hài lòng khép mắt.
Đợi đến khi người bên cạnh hô hấp bình lặng, Thôi Hành Chu chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn nữ tử ngủ say kia, khuôn mặt nàng trắng nõn tựa như một nồi sữa đậu nành mới ra lò...
Ngày thứ hai, Thôi Hành Chu thức dậy rất sớm, Lý mụ mụ cũng đã bắt đầu nấu cơm.
Hoài Dương vương tới đây, cùng lắm chỉ để an ủi tình hình của nữ nhân mất trí nhớ này, thế nhưng đi qua đi lại nhiều lần khiến hắn thật sự có cảm giác phố Bắc trở thành hành quán[1] của riêng mình.
Mặc dù nơi này không thể bì được với Vương phủ nhưng so với quân doanh mà hắn vốn quen ở lại thấy hài lòng không ít. Cộng thêm Lý mụ mụ là nô bộc quen dùng, đồ ăn làm ra hợp khẩu vị vô cùng, Thôi Hành Chu vui vẻ ở lại dùng điểm tâm xong rồi mới rời đi.
Mấy hôm nay phải nấu ăn cho vị Trần tiên sinh kia nên Lý mụ mụ làm thịt kho tàu, vì vậy mua không ít thịt heo về Bắc trạch.
Hôm qua bà đã phân ra thịt mỡ, dứt khoát dùng nước luộc, mỡ heo thơm ngào ngạt, dư lại dùng dầu con thoi trộn với muối rồi bê lên.
Loại vật này ở Vương phủ khẳng định không lên nổi bàn ăn chủ tử nhưng Thổi Cửu ăn một lần, lại cảm thấy rất thích, vừa thơm vừa giòn, chỉ chốc lát đã ăn non nửa bát.
Sau khi cơm nước xong, nhìn canh giờ cũng đã muộn, Thôi Hành Chu nói với Miên Đường rằng mình đi quan phủ tìm hiểu, xong xuôi liền trực tiếp lên núi tôi luyện kỳ nghệ với ân sư.
Ra khỏi cổng lớn, xe ngựa vừa tới chỗ ngoặt, trạm gác ngầm mai phục gần đó đã bước tới, đến gần xe nhỏ giọng: "Khởi bẩm vương gia, gã hái hoa tặc kia đã bị đưa vào hình doanh trong quân.... Ngài có muốn đưa về quan phủ không ạ?"
Thôi Hành Chu chợt nhớ tới vì tên tặc tử này trêu chọc khiến Liễu tiểu nương tử ở nhà mắng Hoài Dương vương ngu ngốc, trong lòng liền bực bội, lạnh lùng nói: "Không cần, trực tiếp đánh một trận rồi sung quân đến Lĩnh Nam, để gã ta chết già ở đấy đi."
Bình thường, hắn ra ngoài sớm, theo lý sẽ không gặp láng giềng gì cả. Hôm nay vì xe ngựa dừng ở đầu phố một lúc nên liền trông thấy một nam tử thân toàn mùi rượu đứng trước cửa phòng một nhà đang đóng chặt, vừa đập cửa vừa mắng:
"Đồ tiện tỳ chết tiệt, dám nhốt chủ tử người bên ngoài, ta có thể bán ngươi một lần thì cũng có thể bán lần thứ hai! Ta nhất định sẽ bán ngươi vào trong ngõ, để ngươi mỗi ngày phải tiếp đón nam nhân!"
"Nương tử, nàng vậy mà lại nghe tiện nhân xúi giục, không cho tướng công của nàng về nhà!"
Nương tử trong miệng gã không lên tiếng, ngược lại là một giọng nữ trung khí mười phần vang lên: "Ta là nha hoàn hồi môn của nương tử, muốn bán cũng không đến lượt ngươi to mồm!"
"Lúc trước là nương tử không chê ngươi nghèo khổ, trái lời phụ mẫu, tự định chung thân gả cho loại sa cơ thất thế như ngươi. Ngươi ngược lại dám đem bán đồ cưới của nương tử, cầm tiền đi nuôi mấy đồ đĩ bên ngoài!"
"Nương tử nhà ta không chịu nổi loại bẩn thỉu như ngươi nữa, nhất định hòa ly với ngươi! Giờ ngươi muốn cưới ai thì cưới!"
"Về phần cửa hàng kia chính là đồ cưới của nương tử nhà ta, nửa phân cũng không liên quan đến ngươi, mau để người của ngươi thu dọn gạo dầu cuốn xéo đi cho ta!"
Nghe đến đó, Thôi Hành Chu trong xe ngựa rõ ràng mồn một, ước chừng đây là Trương gia mời "Khuyển Thần" trừ tà kia.
Xem ra vị Trương gia nương tử tai mềm này đã nghe Liễu Miên Đường khuyên bảo, tìm nha hoàn trung tâm hộ chủ ở nhà mẹ đẻ về. Cũng không biết ngoài cái này ra, Liễu Miên Đường còn ra chủ ý gì nữa?
Thật xem ra dù Liễu Miên Đường không bị sơn phỉ cướp đi thì cũng sẽ đứng vững ở Thôi gia thương nhân kia, cũng thật không hiền chút nào...
Quan trọng nhất là không sợ đem phiền phức cho mình.
Thôi Hành Chu quyết định chờ trạm gác ngầm phố Bắc lui, hắn chỉ cần chỉ điểm cho Liễu Miên Đường một hai, để nàng tu tập cho ra vẻ hiền phụ, miễn cho ngày sau nàng không quá long đong, không còn lui tới với bọn bẩn thỉu, còn nhiễm không khí chợ búa....
Sự thật chứng minh, hắn suy đoán không sai.
Ngày thứ hai, trạm gác ngầm theo thường lệ tới báo cáo tình hình bên phố Bắc. Có nói Trương gia bên kia vợ chồng ầm ĩ, Trương nương tử quyết tâm hòa ly gọi huynh đệ nhà mẹ đẻ tới, thu lại cửa hàng của mình.
Tên tướng công kua không nghề nghiệp, bị ả nhân tình kỹ nữ mình bao nuôi ghét bỏ, cứ vậy nhất phách lưỡng tán[2].
Về sau Trương tướng công không biết nghe nói từ đâu nương tử tai mềm nhà mình bị bà nương Thôi gia mới chuyển tới ra chủ ý, giận dữ tím mặt. Ngay sáng ngày thứ hai đã chạy tới cửa Thôi gia Bắc trạch chửi rủa không thôi.
Thôi Hành Chu nghe đến đây, buông bút trong tay xuống, ngẩng đầu hỏi: "Liễu Miên Đường cãi nhau với gã ta rồi?"
Người kia lắc đầu: "Không cãi ạ, mấy hôm nay việc làm ăn bên cửa hàng không tốt, nghe Lý mụ mụ nói Liễu nương tử gấp đến độ bốc lửa, nghe tên kia đến, một câu cũng không nói trực tiếp sai bà tử câm điếc bắc thang, đổ một thùng "Dạ hương" lên đầu Trương tướng công...."
Ám vệ sợ làm bẩn tai Vương gia, chỉ nói một nửa. Lúc ấy tên kia nửa câu cũng không nói nên lời, gã có nhà mà không thể về, tiền bạc tích góp cũng bị kỹ nữ lừa gặt hết. Quần áo không thể thay giặt chỉ có thể lê một thêm ướt sũng, thối hoắc gào khóc.
Cuối cùng vẫn là Trương nương tử kia mềm lòng, thấy gã đáng thương, mở cửa cho gã về thay quần áo.
Thôi Hành Chu nghe vậy cũng không ngoài ý muốn. Hắn đã nhìn ra, vị tiểu nương tử kia trời sinh không ngại phiền phức, tổ ong vò vẽ gì cũng dám chọc.
Nếu là ngày thường, Thôi Hành Chu nhất định sẽ nhíu mày.
Nhưng vài ngày nay tâm tình Thôi Hành Chu vô cùng không thoải mái, mấy lão già trong triều ngáng chân, nói rằng Chân châu loạn tặc đã thanh trừ phân nửa, vậy mà Thôi Hành Chu không chịu giải tán quân địa phương, dụng ý khó dò, cầu Vạn Tuế triệu hắn về kinh chịu trách móc.
Lại tiếp xuống nhóm quốc lão lại ca ngợi Thạch Nghĩa Khoan, Tổng binh của Thanh châu giáp với Chân châu. Nói hắn lấy đức phục người, tựa hồ cố ý chiêu an phản tặc Lục Văn, hai bên thỏa đàm điều kiện. Lục Văn liền mang theo thuộc cấp quy phục dưới trướng Thạch Nghĩa Khoan.
Thạch Nghĩa Khoan không tốn sức đã có thể ôm hết công lao bình định nạn trộm cướp vào người.
Nếu được Thôi Hành Chu cũng muốn như Liễu tiểu nương tử, không quan tâm gì hết gọi người xách theo mấy thùng dạ hương, dội vào đám triều thần ù tai hoa mắt kia, cả tên Thạch Nghĩa Khoan kia nữa, để thỏa lòng ác khí.
Đáng tiếc thân là triều thần, vậy mà còn không sống vui vẻ bằng một tiểu nương tử phố Bắc.....
Nghĩ đến này, hắn phất phất tay, cho ám vệ lui xuống.
Có ai biết được, hắn đường đường là Hoài Dương vương tay cầm trọng binh, vậy mà còn không thư thái thống khoái bằng một tiểu nương tử thương hộ?
Đúng lúc này có người tiến vào bẩm báo, nói là Liêm tiểu thư cùng huynh trưởng Liêm Hiên đến quân doanh thăm Vương gia.
Thì ra sau thọ yến Thái phi, Thôi Hành Chu liền không về nhà nữa. Về phần thư tiến cử con cháu trong nhà của nhạc phụ tương lai cũng không thèm hồi âm.
Di mụ Liêm Sở thị khó tránh khỏi phàn nàn cháu trai quý nhân nhiều việc, không chú ý tới chuyện của nhà mình.
Nhưng ngược lại Liêm Bình Lan lại phát giác không ổn, cảm thấy biểu ca cố ý "quên" là muốn gõ vào thể diện của người Liêm gia. Vì vậy nàng ta cản mẫu thân lại, không để bà ta đi hỏi phụ thân, mà nấu ăn tỉ mỉ vài món, nhờ huynh trưởng đưa nàng ta đi du xuân vùng đồng nội, mượn thời điểm này "tiện đường" ghé thăm Hoài Dương Vương.
Như vậy vừa không thể hiện rõ ràng lại vừa vặn có thể biểu đạt một mảnh quan tâm thương nhớ của nàng ta cho biểu ca rõ ràng, thuận tiện nhìn thái độ của Vương gia với Liêm gia ra sao.
Liêm Hiên huynh trưởng Liêm Bình Lan là đồng môn với Thôi Hành Chu. Năm đó cùng cầu học tại thư viện kinh thành, cũng quen biết lẫn nhau.
Chỉ là hắn trời sinh yếu người, mặc dù nhận chức huyện thừa nhưng lại vì bệnh tình liên lụy mà chưa thể đi nhậm chức, chỉ đành tạm giữ chức về quê. Cũng coi như một tán nhân[3].
Chỉ là Liêm gia công tử cùng bút họa rời tình sơn thủy và Triệu Tuyền hành y tế thế[4] khác nhau.
Vị này lòng mang hoài bão, đại bàng giương cánh, lại bị bệnh hoạn liên lụy, không thể cảm nhận cái gọi là “Hà đương kim lạc não, khoái tẩu đạp thanh thu"[5]
Liêm công tử ngoài việc uống thuốc, thích nhất ngồi bàn với những người cùng sở thích, chỉ điểm cổ kim, nói lên nỗi niềm của mình.
Vậy nên khi vừa tiến vào binh doanh, mắt thấy đồng môn Thôi Hành Chu khi xưa một thân quân phục đen tuyền ánh vàng, trên bàn công văn chồng chất, lều trướng bộ hạ ra vào không ngừng, trong lòng bỗng có cảm giác tự ti cùng không cam lòng.
Đợi khi Hoài Dương Vương gọi hắn - vị cữu ca tương lai kiêm đồng môn xưa, Liêm công tử nhịn không được nói về kiến giải của mình về cách quản lý của Chân châu, rất có ý muốn hàn huyên cùng Hoài Dương Vương, khiến Liêm Bình Lan không thể xen vào.
Mắt thấy Hoài Dương vương khóe miệng ý cười khách sáo càng ngày càng sâu, Liêm Bình Lan thật muốn bỏ qua hết lễ nghi khuê tú, trực tiếp dùng khăn tay chặn miệng huynh trưởng lại.
Nếu không phải một nữ tử như nàng ta ra vào quân doanh không tiện, huynh đệ khác lại không ở Chân châu, thì nàng ta đánh chết cũng không muốn dắt huynh trưởng Liêm Hiên ra cửa.
Uổng phí nàng một đường tận tâm chỉ bảo, dặn dò huynh trưởng vào doanh ít nói uống nhiều trà. Liêm Hiên thấy mình nói một đường càng ngày càng tốt sớm đã vứt lời muội muội ra sau đầu.
Tuy vậy nhưng nha hoàn Liên Hương sau lưng Liêm Bình Lan lại là người cơ linh. Thấy rõ khăn tay trong tay tiểu thư càng ngày càng bị siết chặt, lập tức rõ ràng.
Nàng ta mượn lúc đưa trà cho công tử, "không cẩn thận" đổ trà lên trường sam, khiến công tử nhíu mày khiển trách, cuối cùng cũng ngừng được khí thế chỉ điểm non sông.
Liêm Bình Lan thả lỏng, thừa dịp huynh trưởng không nói gì, nhìn biểu ca cười ôn hòa: "Thái phi nhớ nhung biểu ca, sợ ở binh doanh ăn uống đơn điệu, liền bảo ta mang chút đồ ăn điều hòa khẩu vị tới. Thêm nữa tá điền ở Vương phủ mới đưa tới một sọt "cua tháng sáu", mặc dù cua không lớn như mùa thu nhưng tươi ngon vô cùng, dù là cua mùa thu cũng không thể bằng, ta cố ý dùng thịt cua làm bánh, gạch làm nhân đến cho biểu ca nếm thử."
Nói xong nàng ta liền sai Liên Hương bưng bánh bao gạch cua trong hộp thức ăn ra đặt lên bàn, da bánh mỏng manh thấy rõ gạch cua tràn đầy.
Thôi Hành Chu mỉm cười, nói: "Cảm ơn biểu muội dụng tâm.", liền nhận lấy đũa ngọc, kẹp một miếng đặt vào miệng.
Biểu muội này của hắn làm việc vừa vặn chu toàn, mặc dù chỉ là năm cái bánh bao nhưng trang trí lại xa hoa lộng lẫy.
Tuy vậy với một người tập võ đang đói bụng thì chút ít này không bõ dính răng.
*
[1] nơi ở của quan lại xưa khi đi công tác ở xa.
[2] giống một đao chặt bỏ/ dứt khoát chia tay.
[3] người rảnh rỗi.
[4] đi khắp nơi cứu giúp mọi người.
[5] Mã thi kỳ 05 - Lý Hạ
Đại mạc sa như tuyết,
Yên sơn nguyệt tự câu.
Hà đương kim lạc não,
Khoái tẩu đạp thanh thu?
Dịch nghĩa
Sa mạc mênh mông đầy cát trắng như tuyết,
Trăng hình móc câu trên núi Yên Nhiên.
Đến bao giờ mới được đeo cái rọ mõm thếp vàng,
Và được phi nhanh trong cảnh trời quang mây tạnh?
Tác giả tả cảnh sa mạc cát trắng mênh mông vùng biên giới tây bắc ngụ ý mong được vẫy vùng thoả chí và hình ảnh trăng lưỡi liềm treo trên núi Yên Nhiên ngụ ý mong được tin dùng để lập chiến công.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận