Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Cổ Đại
  3. Kiêu Tế
  4. Chương 111: Sụp đổ

Kiêu Tế

  • 493 lượt xem
  • 3243 chữ
  • 2020-12-08 15:57:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một tiếng của Ngu thị vừa thốt ra, toàn thân Thẩm Nguyên Sơ cùng Thẩm Như Lan đều chấn động, Thẩm Như Lan che miệng, luống cuống nhìn về phụ thân mình, Thẩm Trạm nhắm mắt thở dài, khẽ lắc đầu.
 

    Diên Mi nhìn chằm chằm Ngu lão phu nhân liếc mắt một cái: "Hừ."
 

    Ngu lão phu nhân vẫn mạnh miệng, cười lạnh nói: "Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ? Hoàng thượng có chứng cớ gì nói bà già này mưu hại hoàng hậu?"
 

    "Tất nhiên là có", Tiêu Lan vẫy vẫy tay, Hoa Sinh nâng khay tiến tới, Tiêu Lan mang thứ đó ném tới trước mặt bà ta: "Chút này cũng có thể tra ra có quan hệ với Ngu gia, mặt khác lão phu nhân phái đi một toán người có mấy tên không trở lại đúng không? Ngươi cho là bọn chúng tự sát? Đáng tiếc không thể, trước mắt bọn chúng đang bị quan..."
 

    Hắn còn chưa dứt lời đã nghe thấy Ngu thị thấp giọng hô một tiếng, Thẩm Nguyên Sơ và Thẩm Như Lan cũng vội vàng lao tới - - Diên Mi căn bản là mặc kệ có chứng cớ hay không, nàng chỉ biết Tiêu Lan nói đã tra rõ thì nhất định là tra rõ, nàng không thích dong dài với Ngu lão phu nhân, đè nặng chuôi kiếm, kiếm đưa lên trước, Ngu lão phu nhân nhất thời đổ máu.
 

    Ngu thị bị chuyện xảy ra trước mắt dọa khiếp đảm, nước mắt tí tách rơi xuống, gắt gao ôm lấy tay Diên Mi gấp giọng kêu: "Hoàng hậu nương nương! Hoàng hậu nương nương! Đều là ta sai! Đều là ta, người làm mẫu thân này sai! Ngài tha cho lão phu nhân, bà là ngoại tổ mẫu của ngài, ngoại tổ mẫu!"
 

    Thẩm Như Lan cũng khóc, nhưng lại có chút sợ, cắn chặt môi, hai tay vịn chặt Ngu lão phu nhân, không biết làm thế nào mới tốt, Thẩm Nguyên Sơ sờ soạng tìm khăn ấn lên cổ Ngu lão phu nhân trước.
 

    Ngu lão phu nhân sững sờ nhìn Diên Mi, vừa rồi bà ta không phản ứng kịp, lúc này mới cảm giác được đau đớn, chậm rãi đưa tay lên cổ mình sờ sờ, hai đầu ngón tay dính đầy máu.
 

    Cho đến giờ phút này, đáy lòng Ngu lão phu nhân cuối cùng cũng bắt đầu sợ hãi - - Diên Mi thật sự không muốn nhận Ngu gia.
 

    Lúc trước bà ta không hề lo lắng, có một nguyên nhân, đó là bà ta biết cho dù Tiêu Lan muốn truy cứu chuyện này, nhưng chờ thân phận Diên Mi bị vạch trần thì cuối cùng vẫn có huyết thống của Ngu gia, nếu tiểu hoàng hậu muốn nhận người thân thì không thể đả thương một vị trưởng bối là bà ta được.
 

    Phó gia mặc dù bây giờ đã thành hào môn, nhưng đến cùng vẫn không thể so với thế gia trăm năm của bọn họ.
 

    Chỉ là không thể cho tiểu Ngu thị nhận được mà phải ngẫm lại biện pháp khác.
 

    Lúc trước trong đầu Ngu lão phu nhân đều tính toán việc này, dù cho Diên Mi gác đao kiếm ở trên cổ bà ta, bà ta cũng không hề cảm thấy Diên Mi thực sự có can đảm - - bình thường, Thẩm Như Lan cũng có thể múa vài chiêu thức kiếm, nhưng bảo Thẩm Như Lan kề kiếm lên cổ người khác thì nàng không hạ thủ được.
 

    Huống chi là Diên Mi?
 

    Ngu lão phu nhân cược là nàng không thể có dũng khí đó.
 

    Nhưng mà lúc này, cảm giác sợ hãi chậm rãi ập vào lòng.
 

    Diên Mi dám!

 

    Vừa nãy nếu như không có tiểu Ngu thị vẫn luôn nhìn chằm chằm kiếm nàng, ôm lấy tay nàng lúc vung về phía trước, Ngu lão phu nhân khả năng đã bị nàng cắt cổ... Nghĩ đến đây, tay bà ta run rẩy, co lại vào trong ống tay áo.
 

    Trong điện nhất thời cực kỳ căng thẳng, đầu Ngu Trình Chi đầy mồ hôi, trừ tiếng Thẩm Như Lan nghẹn ngào thì không có ai nói gì.
 

    Diên Mi bị Ngu thị cầm lấy cổ tay, nhăn mày, bực bội quát: "Buông ra."
 

    Ngu thị cũng không biết nàng sinh ra không thích đụng chạm, lệ chảy đầy mặt mũi, thút tha thút thít thương lượng nói: "Là mẫu thân sai, con nghe ta nói."
 

    Diên Mi thấy bà ta không chịu buông thì đổi tay trái cầm lấy kiếm, giơ lên muốn đâm tới, Thẩm Trạm lúc này khẽ quát một tiếng: "Buông ra!"
 

    Tiểu Ngu thị trong tình thế cấp bách liền ngã xuống phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, một ống tay áo bị rách toạc, mặt trắng bệch thở gấp gáp, Diên Mi liếc nhìn bà ta một cái, bình thản nói: "Ngươi không phải. Mẫu thân của ta, bị ngươi hại."
 

    Nàng nói xong, xoay người lại túm lấy cổ áo Ngu lão phu nhân lên, thực ra nàng không cần tự mình động thủ, chỉ cần tuyên một tiếng, cấm quân sẽ lập tới xông tới, còn có Tiêu Lan đang ở bên cạnh, chỗ nào cần nàng phải ra tay? Nhưng Diên Mi không, nàng cố chấp kéo Ngu lão phu nhân dậy, mũi kiếm lần nữa chỉ vào cổ họng bà ta, lời nói lại là nói với tiểu Ngu thị: "Giết mẫu thân của ta, ai hạ lệnh?"
4

    Trong miệng Tiểu Ngu thị đắng chát, mũi kiếm Diên Mi liền đưa về phía trước, Ngu thị gấp rút giãy ngồi dậy: "Nương nương!"
 

    Tiêu Lan duỗi tay ra nhẹ nhàng đặt lên bả vai Diên Mi, Ngu thị dùng tay áo lau nước mắt, Phó Trường Khải ở phía sau nói: "Nếu như phu nhân không tiện mở miệng, vậy Phó mỗ nhắc hai câu, ngày đó, mẫu thân của ta dưới tình thế cấp bách đi phủ đại tư mã..."
 

    Khi đó Phó Tế và Diên Mi đều đang ở Hán Trung, Phó phu nhân gấp đến độ ăn không vô không ngủ được, đáng tiếc Phó gia ở kinh thành biết người quả thực có hạn, Phó Trường Phong tìm vài vị đồng liêu, lại cũng chỉ có thể ở ngoại vi hỏi thăm một chút tin tức, triều đình lại chậm chạp không phái binh, bọn họ thực không biết nên làm thế nào.
 

    Không có cách nào, Phó phu nhân biết Phó Tế cùng đại tư mã có một mặt chi giao, chỉ có thể bảo Phó Trường Phong ưỡn mặt đi cầu kiến Thẩm Trạm, nhưng mấy ngày kia trong triều rối ren, Thẩm Trạm ngày đêm trong cung, Phó Trường Phong căn bản không thể gặp được. Phó phu nhân nhịn vài bữa đứng ngồi không yên, rơi vào đường cùng, cũng không nói với Trường Phong mà lặng lẽ đi phủ đại tư mã thỉnh gặp đại Tư Mã phu nhân.
 

    Ngu thị kỳ thật đối với bà vẫn có chút ấn tượng, nhưng là ấn tượng xấu - - bởi vì có một năm lúc du xuân, vị Phó phu nhân này không biết như thế nào ở đó muốn nói chuyện với bà. Hai nhà địa vị cách xa, Ngu thị tất nhiên không muốn để ý, nhưng về sau thừa dịp lúc bà đi thay quần áo, Phó phu nhân còn đi theo phía xa, lắp ba lắp bắp nói hai câu gì đó, Ngu thị khi đó đều không có nghe. Sau đó sai đầy tớ đi hỏi là phu nhân nhà ai không có ánh mắt như vậy, thế mới biết Phó gia, cho nên Phó phu nhân hôm đó vừa đi, bọn hạ nhân Thẩm gia tự nhiên đều cảm thấy bà là đến cửa nịnh bợ, loại này bọn họ gặp qua quá nhiều, lấy lệ xua đuổi Phó phu nhân đi.
 

    Phó phu nhân dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể nhờ người đưa một vật đi vào.
 

    Thực ra Phó phu nhân chỉ nắm chắc bảy phần, bà sợ thời gian quá lâu, mình đã tìm nhầm người, nhưng một phút đồng hồ sau, bà thở phào nhẹ nhõm - - đại nương tử bên người Ngu thị dẫn bà đi vào sân nhỏ của Ngu thị.
 

    Nghiêm chỉnh mà nói, lần đầu hai người gặp mặt là mười mấy năm trước, lúc ấy Ngu thị bị Ngu lão phu nhân đưa đến thôn trang ở Giang Đô, mà Phó phu nhân và Phó Tế vừa đặt chân ở Giang Đô vài năm, ở ngay thôn bên cạnh. Những ngày kia ở trong trang giúp làm việc, lúc Ngu thị mới vừa bực bội xong nên chạy lên núi phía sau thôn trang, rồi bi lạc đường, trùng hợp gặp phải Phó phu nhân, là Phó phu nhân một đường đưa trở về.
 

    Ngu thị sớm không nhớ rõ bà, nhưng đối với Phó phu nhân, bao nhiêu năm không gặp được một người quý khí như tiểu Ngu thị nên còn nhớ đặc biệt sâu, bởi vì bà hỗ trợ mà còn biết một đại nương tử bên cạnh Ngu thị, hai người hợp tính tình, lúc làm việc ngẫu nhiên gặp mặt còn nói vài lời.
 

    Phó phu nhân lúc đó đã sinh hai đứa con trai, cảm thấy bản thân khả năng là còn không có tỉnh táo lại, vẫn ngầm lo lắng dáng đi tiểu Ngu thị có chút nặng nề, nhưng tiểu Ngu thị vẫn là cô nương chưa xuất giá, Phó phu nhân vỗ mặt mình, quả thực hoa mắt.
 

    Sau khi bắt đầu mùa đông Phó phu nhân liền không trở lại thôn trang làm việc nữa, trở về thôn của mình. Một buổi tối tháng chạp, đại nương tử bên cạnh Ngu thị đột nhiên vội vã tìm đến bà, nói có chuyện muốn nói, Ngu thị cho nàng vào phòng, nhưng nàng lại không chịu, chỉ nói ở bờ sông phía trước đợi bà. Phó phu nhân trở về đổi bộ y phục, lúc đi ra đã không thấy bóng dáng ai cả, Phó phu nhân chỉ có thể đi dọc theo bờ sông, kết quả không thấy vị đại nương tử kia, lại tìm thấy một đứa trẻ mới sinh bị đông lạnh đến toàn thân xanh tím.

Phó phu nhân lúc đó giật mình một cái.


Phản ứng đầu tiên của bà là xoay người đi, nhưng mắt thấy đứa bé kia đã khóc không ra được tiếng thì Phó phu nhân chợt đau lòng, chẳng còn quan tâm gì nữa, cởi áo ngoài ra, trước đem đứa bé kia dán vào da thịt ấm áp, may mà bà có kinh nghiệm nuôi dưỡng hài tử, chà xát lại xoa bóp, đứa bé mới khò khè khóc lên, thở thoi thóp.


Trong lòng Phó phu nhân khi đó đã có suy đoán, nhưng không dám nói lung tung, chờ đưa hài tử trở về, bà liền xác định - - cái khác bà không biết, nhưng có một thứ, là con cả nhỏ bằng gỗ, trên đầu cá và đuôi cá có khắc hai chữ cực nhỏ, cái đó Phó phu nhân chỉ gặp qua ở trên người vị nương tử kia, nghe nàng ta nói chỉ có mấy tiểu nương tử con vợ cả Ngu gia mới có thể đeo, gỗ kia là gỗ lim.


Trong lòng Phó phu nhân giấu diếm bí mật này, ngay cả Phó Tế cũng không dám nói rõ ngọn ngành. Qua vài ngày bà làm bộ như đi hỏi công việc, một mặt còn muốn tạm biệt vị đại nương tử kia, đáng tiếc lúc bà đi thì đám người Ngu thị đã đi rồi.


Phó phu nhân lại bởi vì vậy mà càng thêm xác định, cho đến lần đó du xuân hai năm trước, lúc đầu gặp Ngu thị, chính bà cũng sợ hết hồn, nhưng lại không dám tùy tiện xác nhận, chỉ có thể quanh co lòng vòng hỏi đại nương tử năm đó một chút, bản thân lúc trước cùng nàng là quen biết cũ.


Nhưng là người kia mấy năm trước bị bệnh đã đi rồi.


Phó phu nhân liền đem sự kiện này đè lại, trong tư tâm bà thực tế cũng không muốn nói cho Diên Mi, nhưng mà thế sự vô thường, bỗng nhiên ra đại sự như vậy, Phó gia vô lực cứu Diên Mi, Phó phu nhân không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy cái tiểu mõ kia đi cầu kiến Ngu thị, hy vọng bà có thể cứu nữ nhi mình.


Nhưng là bà không ngờ, Ngu thị ở trước mặt bà đáp ứng chắc chắn, nhưng đợi bà vừa đi, Ngu thị liền hoảng hốt, sợ không phải là Diên Mi đi theo thánh giá bị bắt ở Hán Trung, mà sợ là chuyện năm đó lại còn có người biết được!


Hiện nay bà đã là đại Tư Mã phu nhân, phu quân ngồi ở vị trí cao, trong nhà trai gái thành tài, được người người hâm mộ, nếu như chuyện năm đó bị lan truyền ra ngoài, bà phải đối mặt với Thẩm Trạm thế nào? Thẩm Trạm đặt chân lên triều đình thế nào?


Tiểu Ngu thị vội vàng đi tìm mẫu thân mình, Ngu lão phu nhân nghe xong, câu nói đầu tiên liền là: "Phụ nhân Phó gia này không giữ lại được!"


Trong lòng Tiểu Ngu thị cũng hiểu được, lắp bắp hỏi: "Vậy làm sao bây giờ mới tốt?"


"Cái này đơn giản", Ngu lão phu nhân nói: "Nàng nhớ thương trượng phu hài tử, hơn phân nửa sẽ đến chùa dâng hương cầu an, ra cửa gặp chuyện ngoài ý muốn, ai có thể nói gì?"


Tiểu Ngu thị cắn cắn môi, mắt Ngu lão phu nhân lộ tinh quang, lại hỏi: "Đứa bé kia có biết thân thế của mình không?"


"Không biết", tiểu Ngu thị thấp giọng nói: "Nàng không biết rõ... Có lẽ sẽ không có việc gì."


Ngu lão phu nhân híp híp mắt, "Vạn nhất nàng ta đe dọa ngươi thì sao?"


"Không có đâu", tiểu Ngu thị nói, Ngu lão phu nhân cười nhạt một chút, nói:

"Mầm tai họa không giữ lại được."


"Mẫu thân...", tiểu Ngu thị có chút cầu khẩn, ánh mắt Ngu lão phu nhân ngoan độc:

"Ngươi bây giờ lại không phải là không có nữ nhi! Chuyện này ngươi không cần nhúng tay, đỡ cho phu quân ngươi sinh nghi."


Tiểu Ngu thị trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ngầm đồng ý.


Diên Mi nghe bà ta tiếp lời Phó Trường Khải che che giấu giấu nói xong, bình tĩnh gật đầu, nói: "Ừ, ta biết rồi."


Lời nói nhẹ nhàng vừa rơi xuống, nàng đã vung tay lên, Thẩm Như Lan bị hù dọa "A" một tiếng che mắt lại - - búi tóc Ngu lão phu nhân bị Diên Mi chém bay một nửa, vai cũng bị nàng đâm một nhát, miệng vết thương vừa dài vừa sâu.


Cú vung như chặt đầu, Ngu thị ngồi ngây ngốc trên mặt đất, đầu Ngu Trình Chi gõ cốp cốp xuống đất, vô lực nói: "Tạ Hoàng hậu nương nương không giết."


Diên Mi khẽ mở mắt ra, Tiêu Lan hiểu, nhướng mày nói: "Không cần tạ ơn quá sớm, Hoàng hậu nương nương chỉ là khinh thường tự mình động thủ, lại không nói tha cho Ngu gia."


Ngu Trình Chi bị giày vò muốn chết, run run ngẩng đầu nhìn Diên Mi, Diên Mi lại không nhìn ông ta, nghiêng người, đi tới bên tai Tiêu Lan thấp giọng nói: "Không tha cha bà ta, nhưng là, phụ thân, Nhị ca mềm lòng."


- - Một nhát kiếm vừa nãy, nàng trông thấy Phó Tế căng thẳng, sắc mặt Phó Trường Khải cũng hơi thay đổi.


Tiêu Lan nhìn hai người họ một cái, trong lòng cũng hiểu, Phó Tế và Phó Trường Khải cũng không phải mềm lòng, mà là cố kỵ Ngu lão phu nhân dù sao cũng có huyết mạch với Diên Mi, nếu Diên Mi thật tự tay giết bà ta, bọn họ sợ sau này Diên Mi hồi tưởng lại, nhất định cũng không phải chuyện tốt gì.


"Còn lại giao cho ta", Tiêu Lan cầm lấy kiếm trong tay, vỗ vỗ sau lưng nàng, đi lên phía trước hai bước, Thẩm Nguyên Sơ cũng cúi người dập đầu, thấp giọng nói:

"Nguyên Sơ biết tổ mẫu có tội, không cầu hoàng thượng hoàng hậu khoan thứ, nhưng thỉnh cầu chịu thay tổ mẫu."


Tiêu Lan chau chau mày, có nhiều hứng thú liếc nhìn hắn một cái, ngược lại nhìn về phía Thẩm Trạm, Thẩm Trạm lắc đầu nói: "Tội danh này, ngươi không thay được."


Ông ta nói xong, thối lui hai bước, hướng về phía Tiêu Lan thi lễ, chậm rãi nói: "Hoàng thượng, cựu thần mấy năm nay rất nhớ nhà, thân thể cũng càng lúc càng thấy lực bất tòng tâm, lần này bệnh khỏe rồi nhưng chỉ sợ còn lần khác, hôm nay đúng là hướng Hoàng thượng từ quan, xin cho cựu thần hồi hương."


Tiêu Lan cong khóe miệng, nói: "Trước khi đại tư mã cách chức, hãy cùng trẫm nói một chút, vụ án này nên phán như thế nào?"


Ngu thị quay đầu nhìn hắn, lại cảm thấy không có mặt mũi nào đối mặt ông ta, che tay áo lại, Thẩm Trạm nói: "Ngu lão phu nhân mưu hại hoàng hậu, chính là tội danh trong thập đại tội, ấn luật làm cực hình, lập tức bỏ vào trong lao. Còn Ngu gia có tội liên đới hay không..."


Thẩm Trạm liếc qua Ngu Trình Chi, Ngu Trình Chi run lên, ông ta biết rõ Ngu lão phu nhân không thể cứu được, thỉnh cầu Tiêu Lan không được, liền trực tiếp hướng Diên Mi dập đầu: "Thỉnh cầu Hoàng hậu nương nương khai ân! Tộc nhân Ngu thị nguyện từ nay rời kinh, cuộc đời còn lại của Ngu mỗ này, sẽ không cho tộc nhân bước vào Kim Lăng nửa bước."


Diên Mi đối với người khác của Ngu gia cũng không cảm giác, nhìn Tiêu Lan, Tiêu Lan ngược lại hỏi: "Ngươi thân là con, không cầu chịu thay mẫu thân mình sao?"


Ngu Trình Chi quay mặt nhìn Ngu lão phu nhân một chút, Ngu lão phu nhân tóc tai bù xù nằm sấp trên mặt đất, nhắm mắt lại: "Ai cũng không cần!"


"Mẫu thân hồ đồ!" trong lòng Ngu Trình Chi thực tế là có oán hận, nếu không phải mẫu thân và muội muội xuống thủ đoạn này thì Ngu gia sẽ không rơi vào bước đường cùng này.


"Người đến", Tiêu Lan phân phó: "Trước đem Ngu lão phu nhân giải vào trong lao." - - hắn sẽ không lập tức  giết, nhưng trước khi Ngu lão phu nhân nhắm mắt, nhất định cũng ở trong ngục không ra được.


Ngu thị và Thẩm Như Lan khóc đến nghẹt thở, Ngu lão phu nhân cuối cùng nhìn Diên Mi một cái, chậm rãi nói: "Xem ra chưa tính là đứa nhút nhát, không giống như mẫu thân ngươi!"


Đây là lời khuyên, lời cảnh báo cuối cùng mà bà cho tiểu Ngu thị.


Diên Mi nhìn bà ta bị cấm quân mang đi ra ngoài thì quay đầu đi, Thẩm Như Lan thấy nàng không hề động dung thì trong lòng cảm thấy nàng tâm địa sắt đá, nhưng nửa câu không dám nói nữa.


Tiêu Lan thu kiếm vào vỏ, nắm lấy tay Diên Mi, chợt hỏi Thẩm Trạm: "Năm đó đại tư mã có lẽ là không biết đoạn chuyện cũ này, nhưng về sau, vẫn chưa từng điều tra sao?"

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top