Dịch: Hoangforever
Mọi chuyện cứ thế trôi đi cho đến vài ngày trước. Một đêm nọ, sau khi chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy cô gái ấy.
Thế nhưng, tình cảnh của cô gái trong mộng đã có sự thay đổi lớn.
Mơ hồ, Tiêu Mộng Hồng cảm thấy cuộc hôn nhân của cô gái kia dường như đã trở nên vô cùng tồi tệ.
Cô ấy đã phải lòng một người đàn ông khác và bị đẩy vào tình thế tứ cố vô thân, không ai giúp đỡ.
Nàng choàng tỉnh, lòng đầy bất an vì những gì mình thấy.
Cảm giác chân thật đến mức cứ như chính nàng là người đã trải qua.
Nàng cố gắng ngủ lại để tiếp tục giấc mơ, nhưng không thành công.
Dù có ngủ được, giấc mộng cũng chỉ còn là một khoảng trắng vô định.
Suốt mấy ngày sau, vì thức đêm triền miên, nàng thậm chí còn không ngủ, càng không thể mơ thấy cô gái ấy nữa.
Và rồi, mọi chuyện đã dẫn đến tình cảnh hiện tại.
.........
Tiêu Mộng Hồng cảm thấy đầu đau buốt, cứ như thể vừa bị va đập vào đâu đó, đồng thời một dòng chất lỏng ấm nóng chậm rãi chảy dọc xuống gò má.
Nàng cố gắng hết sức để mở mắt, nhưng mí mắt dường như bị dính chặt lại. Phải gắng gượng dùng hết sức lực, nàng mới miễn cưỡng hé được một khe nhỏ.
Qua khe hở giữa lọn tóc rối bời che trước mắt, Tiêu Mộng Hồng mơ hồ thấy hai bóng người đối diện, một nam một nữ.
Nàng biết, mình chưa từng gặp hai người này trước đây.
Người đàn ông khoảng ngoài hai mươi, diện mạo nhã nhặn, mặc trường bào Dân quốc, mang chút phong thái nghệ sĩ.
Cô gái bên cạnh trẻ hơn, tóc cắt ngắn, ăn vận như nữ sinh, vẻ ngoài trong trẻo.
Hai người đều đang trong cơn kinh hãi tột độ.
"Bạch Thu ơi, làm sao bây giờ? Đầu cô ấy chảy máu! Cô ấy sẽ không chết đấy chứ?"
Mặt cô nữ sinh tái nhợt, đôi mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm Tiêu Mộng Hồng đang nằm dưới đất, tay nắm chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông được gọi là "Bạch Thu" lúc này cũng chẳng khá hơn cô gái kia là bao.
Anh ta đánh bạo bước đến gần, dùng bàn tay run rẩy kiểm tra hơi thở của Tiêu Mộng Hồng, nhưng vì quá căng thẳng nên không cảm nhận được nhịp thở yếu ớt kia.
Cả người như bị điện giật, anh ta lảo đảo lùi lại vài bước, sắc mặt tức thì tái mét.
"Tiêu rồi! Mau đi thôi!"
Cô nữ sinh cho rằng Tiêu Mộng Hồng đã chết, sắc mặt liền trắng bệch.
Cả hai vội vàng cuống quýt thu dọn chút đồ đạc rồi quay lưng định bỏ chạy.
Chạy được vài bước, người đàn ông bỗng chần chừ, dừng lại và quay đầu nhìn Tiêu Mộng Hồng đang nằm bất động trên nền đất.
"Sao còn không nhân lúc trời tối mà đi mau! Anh còn quyến luyến cô ta à? Nếu bị người ta nhìn thấy, cả hai chúng ta đều sẽ toi mạng đấy!"
Cô nữ sinh đã chạy tới cửa, thấy anh ta chưa đi theo liền hạ thấp giọng giục giã.
Người đàn ông kia lộ vẻ đau đớn hối hận, run rẩy nói với Tiêu Mộng Hồng nằm dưới đất:
"A Âm, anh xin lỗi, trước kia anh thật lòng yêu em, nhưng giờ anh không dám yêu nữa. Chúng ta không cùng một thế giới. Vừa rồi anh cũng không cố ý đẩy em, là vì em cầm dao đòi chết chung với anh... Nếu em có linh thiêng, xin hãy rộng lòng tha thứ cho anh!"
Giọt lệ vụt sáng trong mắt anh ta, rồi anh ta dứt khoát quay đầu bước đi.
Đến ngưỡng cửa, anh và cô nữ sinh nhẹ nhàng mở cửa, thăm dò xung quanh. Thấy hành lang vắng vẻ, hai người nhanh chóng biến mất.
……
Tiêu Mộng Hồng vẫn nằm mơ hồ dưới sàn. Sau một khoảng thời gian không xác định, cuối cùng ý thức nàng cũng dần trở nên minh mẫn.
Đầu vẫn đau như búa bổ, mặt, cổ đều nhớp nháp, và nàng ngửi thấy rõ mùi máu.
Nàng khẽ bật ra một tiếng rên.
Nàng cố gắng bò dậy, ngồi tựa vào tường rồi mở đôi mắt ra.
----
1. Tứ cố vô thân: một thân một mình
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận