Nhưng chỉ một tuần sau, trong cơn tuyệt vọng, Tiêu Đức Âm đã đập vỡ gương trang điểm và rạch cổ tay — may mà phát hiện kịp thời, giữ được mạng.
Vì sợ chuyện này truyền ra sẽ trở thành tai tiếng, ảnh hưởng đến việc cha chồng nàng — Cố Viêm Tông, đương kim Bộ trưởng Tư pháp — đang chuẩn bị thăng chức Thủ tướng, nhà họ Tiêu không dám đưa nàng ra bệnh viện, chỉ âm thầm mời một bác sĩ quen về điều trị.
Sau vụ đó, nàng luôn uể oải, suốt ngày nằm mê man, nên người trong nhà dần lơi lỏng. Nào ngờ, một đêm, nàng nhân lúc bà quản gia ngủ gật, đã trốn khỏi nhà.
Cả Tiêu gia hoảng loạn, lập tức phong tỏa tin tức.
Tiêu Thành Lân cùng cha suy đoán nàng có thể tới Thượng Hải — nơi Đinh Bạch Thu đang ở.
Anh ta lập tức đuổi theo, truy tìm suốt hai ngày không có kết quả.
Mãi đến hôm nay, nghe được manh mối từ nữ chủ nhà — vừa truy hỏi vừa bị đòi tiền thuê — anh ta mới lần ra dấu vết.
Khi đang bế tắc, đột nhiên nhận được một cú điện thoại nặc danh, báo rằng Tiêu Đức Âm đang ở Đông Phương Lữ Quán.
Anh ta không kịp nghĩ ngợi, chỉ muốn lập tức đưa em gái về.
……
Tiếng đập cửa vẫn chưa dừng.
Tiêu Mộng Hồng biết không thể né tránh.
Nàng hít sâu, ổn định lại nhịp tim, bước ra mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục đen, tóc chải bóng mượt ra sau, gọng kính vàng sáng loáng.
Chính là Tiêu Thành Lân.
Vừa thấy nàng, ánh mắt anh ta buông lỏng một thoáng rồi lập tức đẩy cửa bước vào, đảo mắt khắp phòng như tìm người.
Không thấy ai khác, sắc mặt anh lập tức sa sầm.
“Đinh Bạch Thu đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?”
Tiêu Mộng Hồng đứng yên lặng, không đáp.
Ánh mắt anh ta chuyển lên đầu nàng — nơi băng bó vẫn còn mới — giọng lạnh tanh:
“Vết thương này… là hắn gây ra phải không?”
Nàng vẫn im lặng.
Tiêu Thành Lân hừ nhẹ một tiếng.
“Bị đánh cũng tốt. Để muội biết cái tên khốn đó rốt cuộc là hạng người gì!”
Không khí trong phòng đặc quánh. Rồi giọng anh ta chậm rãi, nhưng nghiêm khắc:
“Đức Âm, những lời mẹ và chị dâu nói với muội, ta không cần nhắc lại nữa. Muội gây ra chuyện thế này, không chỉ khiến nhà họ Cố mất mặt, mà còn khiến Tiêu gia chúng ta mất thể diện. Muội đừng mơ đến chuyện ly hôn! Cố gia không chịu được, mà Tiêu gia chúng ta cũng vậy.”
Nói rồi, anh ta bước qua, xách va-li của nàng lên, quay lưng bước ra cửa.
Một người tùy tùng đứng ngoài lập tức cúi người: “Nhị tiểu thư, mời theo thiếu gia.”
Tiêu Mộng Hồng không phản kháng.
Nàng biết, lúc này có chống lại cũng vô ích.
Không ngờ Tiêu gia tìm tới nhanh như vậy.
Dẫu nàng không muốn, nhưng hiện tại — nàng chính là Tiêu Đức Âm. Con đường này… không còn đường rẽ.
Sau cùng, nàng lặng lẽ bước theo.
…..
Đêm đó, Tiêu Thành Lân dẫn nàng đến ga xe lửa.
Hai người lên chuyến tàu đêm cuối cùng đi Bắc Bình. Anh ta tìm gặp trưởng tàu, chìa ra danh thiếp, yêu cầu một khoang riêng.
Trưởng tàu lễ phép khom người xin lỗi: khoang riêng đã hết, chiếc cuối cùng vừa có khách đặt.
Tiêu Thành Lân rút từ trong áo vest ra ví da, thản nhiên móc một tờ đại dương tệ, lạnh nhạt nói:
“Đưa tiền cho hắn, bảo hắn nhường lại.”
Trưởng tàu thoáng lộ vẻ khó xử, nhưng trước ánh mắt đe dọa lạnh lùng kia, đành nhận tiền đi thương lượng.
Một lát sau, ông ta quay lại, nét mặt đã nở nụ cười.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận