- Trang Chủ
- Quân Sự Xây Dựng
- Lãnh Chúa Cầu Sinh: Từ Tiểu Viện Tàn Tạ Bắt Đầu Đánh Chiếm (Dịch)
- Chương 91: Kênh khu vực và canh thịt gấu (2)
“Triệu Lâm 1992430: Ta đã kết minh với hai lãnh chúa bên cạnh rồi, mỗi người bọn ta ai cũng đều có hai binh lính, kết hợp lại là có ba lãnh chúa và sáu binh lính, cũng đủ để cùng nhau thăm dò di tích, đánh chết một vài quái vật hoang dã rồi.”
“Vương Minh 1996818: Được rồi đừng nói nữa, đến giờ rồi, lại đến lúc đám thú không biết ở đâu ra phát điên rồi, nên thành thật ở trong tiểu viện hết đi.”
“Giang Di 19961015: Các ngươi cứ trốn đi, tối nay ta để nông dân trốn trong sân, ta chuẩn bị dẫn binh lính dưới trướng đi đánh chết đám dã thú chạy tới đêm nay ở cạnh lãnh địa, đây là cơ hội hiếm có.”
...
Đôi mắt Tông Thận dần dần híp lại.
Hắn không lên tiếng, mà là trực tiếp đóng lại kênh khu vực.
Lúc này đã hơn tám giờ.
Nơi hoang dã bên ngoài lại vang lên tiếng kêu hãi hùng.
Mật độ dã thú vào ban ngày hoàn toàn không cao như thế, hiển nhiên tình huống đột nhiên xuất hiện đàn thú điên cuồng vào ban đêm cũng là do hệ thống lãnh chúa làm ra.
Lần này, những người dân dưới trướng của Tông Thận không còn kinh hoảng nữa.
Bọn họ tin chắc rằng, lãnh địa nơi có lãnh chúa đại nhân của họ, chính là lãnh địa an toàn nhất trong mảnh đất hoang dã này.
Có nhiều binh lính mạnh mẽ canh giữ như thế, chắc chắn đủ để bảo vệ sự an toàn của lãnh địa.
Tông Thận lấy tay vò đầu, suy tư về những tin tức nhận được từ kênh khu vực.
Trong khu vực rộng 40.000 ki lô mét vuông này, còn may mắn sống sót 8863 lãnh chúa.
Trung bình cứ 4,5 ki lô mét vuông thì sẽ có một lãnh chúa, việc gặp gỡ và tiếp xúc với nhau cũng là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra.
Chẳng qua, trong mối quan hệ giữa các lãnh chúa đều có sự cạnh tranh lẫn nhau. Huống chi cho dù là quan hệ giữa tổ chức hợp tác hay là nói tới quan hệ giữa các lãnh chúa thì đều là chuyện rất phiền phức.
Rảnh hơi như thế thì thà hắn đi ra ngoài thăm dò các nơi, cố gắng làm cho lãnh địa trở nên hùng mạnh.
Hắn suy nghĩ một lúc.
Đàn thú bên ngoài càng lúc càng nhốn nháo ầm ĩ.
Tháp tiễn bên trong tiểu viện thỉnh thoảng lại sáng lên ánh sáng cảnh giới, bắn ra một mũi tên dài về nơi hoang dã tối đen ngoài kia. Sau đó truyền lại tiếng kêu đau đớn và tiếng chạy trốn của dã thú.
Cho đến hiện tại, vẫn không có dã thú nào dám chủ động xâm phạm lãnh địa của Tông Thận!
“Hoàn thành chế biến canh thịt gấu”
Một lời nhắc xuất hiện, Tông Thận khẽ lắc đầu, vứt đi lời nhắc nhở và những suy nghĩ lung tung trong đầu đi.
Hắn đứng dậy đi tới bên cạnh bếp lò.
Từng luồng hương thơm thoảng qua lỗ mũi.
Thịt của hùng quái cũng không dai giống như Tông Thận tưởng tượng.
Ngược lại nó giống như thịt nai non mềm.
Nấu nướng và nêm gia vị đơn giản đã làm cho nồi canh có được mùi thơm nồng đậm.
“Được đấy!”
Tông Thận nhìn vào nồi canh thịt gấu đầy ắp.
Tiếp theo, đã đến lúc giải quyết vấn đề về bộ đồ ăn cho mọi người rồi.
Ngày trước còn có thể cố chắp vá được, nhưng bây giờ có quá nhiều người, bộ đồ ăn cũng đã trở thành một thứ thiết yếu.
Chất lượng cuộc sống phải từng bước được nâng cao.
Trong chế tạo có các công thức chế tạo bộ đồ ăn đơn giản.
“Bát gỗ: Gỗ x1”
“Thời gian chế tạo: 10s”
“Thìa gỗ lớn: Gỗ x1”
“Thời gian chế tạo: 5s”
“Thìa gỗ nhỏ: Gỗ x1”
“Thời gian chế tạo: 5s”
Tông Thận mất năm sáu phút đã làm ra hai mươi tám chiếc bát gỗ, một chiếc thìa gỗ lớn và hai mươi tám chiếc thìa gỗ nhỏ.
Thìa lớn giữ lại múc canh, chia cho mỗi người một bát gỗ và một thìa gỗ nhỏ là được.
Tông Thận giải quyết xong chuyện về bộ đồ ăn, hét lớn về phía đám nông dân và binh lính đang nghỉ ngơi ở phía sau.
“Ăn cơm thôi! Lại đây xếp hàng nào!”
Ánh mắt của tất cả những người nông dân đều sáng lên.
Cực kì vui vẻ chạy tới.
Ngược lại, những người binh lính lại dè dặt hơn, bọn họ cũng không quá khát vọng bữa tối như những nông dân kia.
Im lặng xếp hàng vào phía sau.
Tông Thận một tay cầm bát gỗ, một tay cầm thìa lớn, bắt đầu lần lượt múc cho bọn họ nước canh và thịt gấu.
Mùi vị của bát canh thịt gấu này ngon hơn hẳn những món thịt nướng nhạt nhẽo mà bọn họ thường ăn.
Trên mặt mỗi người nông dân nhận được bát canh thịt đều nở một nụ cười chân thành.
Bọn họ cầm lấy bát canh, hành lễ với Tông Thận với lòng thành kính và thần phục.
Tông Thận cũng lần lượt gần đầu với mọi người.
Chỉ thấy những người nông dân bưng bát canh thịt gấu, tụm năm tụm ba lại ngồi xổm trong lãnh địa.
Trên mặt ai cũng đều là nụ cười chân thành.
Những người nông dân này thực sự rất dễ hài lòng.
Một bát canh thịt gấu thơm ngon là có thể mang lại cho bọn họ cảm giác hạnh phúc.
Những binh lính cũng được chia cho một bát canh thịt gấu, im lặng uống.
Nơi hoang dã bên ngoài, ồn ào và đáng sợ, nhưng trong lãnh địa của Tông Thận lại thật yên bình.
Bản thân Tông Thận cũng cầm một bát canh, “ực ực ực” cũng uống trước được hơn nửa bát."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận