Phương Chính không lập tức đáp ứng, tiếp tục hỏi.
Từng bị Hệ thống đào hố vô số lần, Phương Chính quyết chưa hỏi rõ, nhất định không ra quyết định.
Hệ thống nói: “Hết thảy như cũ, ngươi tiếp tục con đường hoàn tục của bản thân, là chân phật duy nhất trên đời. Nhưng, Long nữ, sẽ phải kết hôn ở một thế giới khác!
Cánh tay Phương Chính run lên... kém chút không cầm được phật châu! Người, đâu phải cỏ cây, há có thể vô tình?
Hai người ở chung một tháng, Long nữ thanh xuân động lòng người, hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp nho nhã lại tinh nghịch, đã khiến Phương Chính động tâm.
Trên thực tế, nếu đổi lại là ở ngoài, Phương Chính luôn để ý tới thân phận của bản thân, sẽ không thể nào động lòng.
Nhưng trong mộng, Phương Chính dù cự tuyệt thế nào, trước sau cũng luôn ôm một tia may mắn... trong mộng, không ai biết. Trong mộng, không phải thực. Trong mộng, có thể không tuân thủ quy củ...
Thế là, Phương Chính buông lỏng...
*Long nữ cũng là đệ tử của phật môn, sao có thể thành hôn?" Phương Chính hỏi.
Hệ thống nói: “Nàng động phàm tâm, đã không còn là đệ tử phật môn nữa, tự nhiên có thể thành hôn.”
Phương Chính nói: *Nếu phàm tâm của nàng dã chết thì sao?"
Hệ thống nói: “Quy y ngã phật, tự nhiên không thể kết hôn”
Phương Chính cười nói: “Đã hiểu, hôn này, nàng không kết được”
Hệ thống nói: “Long nữ theo ta mà đến, chức trách ban đầu là quan sát nhân tính, nhưng lại ngộ nhập lạc lối mà thích ngươi. Nàng biết mình có lỗi, cho nên chưa từng hiện thân gặp mặt ngươi... dù sao, tình là một hạt giống có độc, một khi gieo xuống, vô luận chôn sâu thế nào, cũng đều sẽ nở hoa kết trái, càng ngày càng cao, càng sinh càng nhiều... cuối cùng, che kín trong lòng.
Ngươi muốn làm việc nàng không thích, hủy di hình tượng của bản thân sao? Trong mắt người yêu, đó không phải sai, ngươi nếu là thần, nàng sẽ là thần nữ, ngươi nếu là ma, nàng cũng sẽ là ma nữ, cả đời làm bạn, không rời không bỏ”
Phương Chính lắc dầu: "Không, bần tăng còn lựa chọn khác”
*Lựa chọn gì?” Hệ thống hỏi.
Phương Chính cười nói: *Nếu bần tăng viên tịch thì sao?”
Hệ thống: *..
Hệ thống không nói, Phương Chính biết, hắn đã đúng, ha ha cười nói: *Không gì hơn cái này, chuyện này nào có đáng gì?”
Nói xong, Phương Chính đứng dậy mà đi.
Mấy ngày sau đó, Phương Chính dùng y thuật truyền thiên hạ, cứu người kiếm vô số công dức, sau khi danh chấn toàn cầu, thu được một cơ hội rút thưởng, đổi lấy Di Sơn phù.
Phương Chính khiên Nhất Chỉ sơn, từ nam di tới đông bắc, một lần nữa đặt lại bên cạnh Nhất Chỉ thôn.
Phương Chính lại dùng thêm mấy ngày, dem hết thảy sở học khắc trên bia đá, trên đó có điêu khắc, có y học, có kỹ thuật.
Mỗi loại, Phương Chính dùng mười tấm bia đá!
Một đêm này, Phương Chính gọi các đệ tử lại.
Không biết Phương Chính nói gì, chỉ nghe Nhất Chỉ tự vang lên tiếng khóc...
Ngày thứ ba, mọi người lên núi, đã không còn gặp Phương Chính.
Con khỉ càng lúc càng trầm ổn, Hồng Hài nhi bớt đi vẻ nghịch ngợm ngày xưa, con sóc trốn trong cây không ra, Cá mặn cũng không ngồi dưới gốc Bồ Đề thu tiền...
Nhất Chỉ tự, tựa như trong một đêm đã tràn đầy bi thương...
Một ngày này, Phương Chính tìm được cha mẹ hắn, hắn vốn cho là bản thân có thể dũng cảm lên dối mặt, cùng cha mẹ nhận nhau.
Nhưng khi hắn thực nhìn thấy cha mẹ mình, hắn phát hiện, cũng như xe nát, đứng ở bên đường mà nhìn lại, không dám bước thêm một bước. Nhìn thấy mọi người dều tốt, hắn cũng yên lòng...
Phương Chính thấy một sợi dây chuyên trên cổ cha mẹ, một cái khắc chữ Phương, một cái khắc chữ Chính, nhìn chất lượng, nhất định đã có nhiều năm rồi.
Lúc này Phương Chính mới biết được, hóa ra tên của hắn, không phải Nhất Chỉ thiền sư đặt... thiệt thòi cho hắn còn cảm thấy Nhất Chỉ thiền sư đặt tên thực ý nghĩa, hóa ra một mực bị lừa dối.
Trên Thông Thiên sơn, buông di sơn bảo luân cùng hết thảy pháp bảo, Phương Chính đứng trên đỉnh núi, chắp tay trước ngực, mặt hướng Tây phương.
*Ngươi thực không cân nhắc một chút sao? Nếu ngươi không chết, bình yên tu hành, nhất định sẽ thành phật” - Hệ thống nói.
Phương Chính khẽ mỉm cười:
- Phật không có tình, có khác gì mà? Phật nếu không tình, thành Phật làm gì? Phật nếu không tình, không thành cũng được!
Hệ thống lập tức nói: "Ngươi thành Phật cũng chỉ để hoàn tục mà thôi, giờ có thể bỏ tất cả mà hoàn tục, đều là hoàn tục, có gì khác nhau?”
Phương Chính nói:
- Khác nhau rất lớn, nếu ta thành Phật, phải độ tận thiên hạ cực khổ! Còn nếu ta buông bỏ, thì là thiên hạ cực khổ.
Hệ thống lại nói: “Thành Phật có thể độ người trong thiên hạ, nếu ngươi chết, người trong thiên hạ xông vào bể khổ, ai có thể tới cứu?”
Phương Chính nói:
- Bần tăng đã cho họ một khởi đầu tốt, ta tin rằng, lòng người vốn thiện, chỉ là hồng trần phủ mắt, để người ta chỉ thấy được tối tăm mà thôi. Nhưng có hồng trần này, thế gian không phải vẫn có tình yêu sao? Đoạn đường này, ngươi còn thấy ít sao?
- Người vì yêu mà khổ sở đợi cả trăm năm mưa gió; người làm cả mẹ cả cha; vì trẻ con mà xả thân không tiếc; vì người yêu mà cẩm súng độc hành; vì tình bạn mà đi khắp chân trời góc bể đưa quân công; vì người khác sống sót mà cởi lớp bảo hộ sau cùng, xông vào biểu lửa... nhiều ví dụ như vậy, ngươi dựa vào dâu mà nói thế giới xông vào bể khổ? Coï như là bể khổ, bần tăng cũng tin tưởng, bọn hắn, sẽ đem tất cả những người rơi vào bể khổ vớt ra!
- Nhân sinh là bể khổ, tình yêu có thể làm thuyền, có thể độ chúng sinh.
Nói xong, Phương Chính đi về trước một bước.
Hệ thống nói: “Ngươi mà chết, Long nữ nhất dịnh sẽ đau lòng”
Phương Chính cười nói:
- Đau lòng hơn chết tâm, không phải sao?
Phương Chính lại đi về trước một nước.
Hệ thống nói: “Ngươi, thực sự yêu nàng?”
Phương Chính nghĩ tới hai tháng ở chung, sau đó mỉm cười nói:
- Bần tăng không biết, chúng ta cùng nhau rất vui vẻ... nàng, là cô cái duy nhất thổ lộ với bần tăng. Cũng là cô gái duy nhất chịu vì bần tăng mà nấu än... nàng cho bần tăng rất nhiều vui vẻ, cũng đền bù được thiếu khuyết trong lòng bần tăng. Cho nên, dù bần tăng không biết đó có phải là yêu không, chỉ biết, bần tăng nợ nàng, không thể để nàng vì bần tăng mà chôn vùi bản thân. Cho nên, một bước này, bần tăng mặc kệ là yêu hay không yêu, đều muốn bước ra ngoài.
*Cha mẹ ngươi thì sao? Ngươi không muốn đi xem họ nữa sao?” Hệ thống hồi.
Phương Chính lắc đầu:
- Ta đã đi xem họ... cũng như chiếc xe kia, nhìn qua, biết họ còn nhớ ta, đó là đủ. Còn năm đó đến cùng là có việc gì khiến họ từ bỏ ta, đã không quan trọng nữa. Ta tin tưởng, cha mẹ lúc nào cũng đem theo ảnh ta trên cổ, nhất định có nỗi khổ tâm trong lòng. Nếu là khổ tâm, vì sao còn đi đào sâu?
Hệ thống nói: “Thế nhưng, họ không hề tìm ngươi”
Phương Chính nói:
- Quan trọng sao?
Hệ thống trầm mặc.
Phương Chính nói:
- Nhiều lời vô ích, cảm ơn ngươi đã làm bạn ta trong thời gian qua, ngươi giúp ta độ rất nhiều người, nhưng trong lúc vô tình cũng đã độ ta. Ta của ngày xưa chỉ là một thằng nhóc nghịch ngợm, giờ, ta là chân phật, là Đại sư... ta trưởng thành, chính ta cũng không tin. Ta chưa hề nghĩ tới, có một ngày ta sẽ vì người khác mà chết... có điều, ta thích ta trưởng thành như vậy. Cảm ơn...
Nói xong, Phương Chính dùng sức nhảy, từ trên núi cao nhảy xuống...
Phương Chính có chút ngẩng đầu nhìn phương xa, chắp tay trước ngực, mỉm cười:
- A Di Đà Phật, sư phụ, đỏ nhi không khiến người mất mặt!
Sau ba ngày...
Trong Nhất Chỉ tự.
- Sư phụ, người thực sự nhảy núi à?
- Ừm.
- Vì sao không ngã chết?
- Tai họa di ngàn năm thôi!
- Đã ăn xong, đi vận động di!
- Ăn cơm, đi ngủ, đánh Cá mặn!
Địa Tiên giới, Nam Hải.
- Bồ tát, con không có mị lực như vậy sao? Khổ luyện nhiều năm như thế, ngay cả thằng nhóc đó cũng không mê hoặc nổi...
Long nữ khổ sở ngồi dưới đất, nhìn Quan Âm Bỏ tát trước mặt.
Bồ tát cười nói:
- Sao con biết không mê hoặc được hắn?
Long nữ tức giận:
- Con trở về mới phát hiện, trên người có một tờ giấy nhắn!
Trong lúc nói chuyên, Long nữ đã lấy tờ giấy ra, thì thẩm:
- Không thể mở miệng, mở miệng sẽ cười thành tiếng, khả năng diễn xuất quá kém! Bần tăng diễn cho ngươi xem thế nào mới là tượng vạn Oscar!
Quan Âm Bồ tát: °..”
Long nữ tức giận nói:
- Cho nên, con lừa trọc kia diễn nhảy núi... tất cả đều là diễn, quá đáng hơn là hắn dám lừa gạt hệ thống Tìm Kiếm Phật Tử của Tiếp Dẫn phật, cứ vậy mà vượt qua khảo nghiệm cuối cùng, thành Chân Phật của thế giới kia! Tức chết con rồi...
Quan Âm Bồ tát:
- Con xác định đó là diễn sao?
Long nữ ngạc nhiên...
Quan Âm Bồ tát cười nói:
- Thế gian vạn vật, giả giả thật thật, thật thật giả giả, nhân sinh như mộng, mộng như nhân sinh, con có thể dùng mộng để mê hoặc nhân sinh của hắn, vì sao hắn không thể dùng nhân sinh của bản thân mà tạo một giấc mộng cho con? Có lẽ, có một ngày, sau khi con tỉnh giấc, hết thảy đều là một giấc mộng...
Long nữ trầm mặc, thực lâu sau, dứng dậy hành lẽ:
- Đệ tử thụ giáo, Thiện Tài bao giờ trở vẻ?
Quan Âm Bồ tát nói:
- Phương Chính thành Phật, Thiện Tài thích đi theo hắn, vậy để đi theo hắn đi, nếu trở về, hai con suốt ngày cãi nhau, vi sư nhìn cũng phiền.
Long nữ: *..."
Long nữ nói:
- Còn con cá muối kia thì sao? Lão lưu manh này được Phật Tổ khai linh trí, hẳn sẽ không ở mãi bên kia chứ?
Quan Âm Bồ tát nói:
- Con không biết thôi, đưa hắn đi, Phật Tổ vui tới cơ nào...
Long nữ: *..
- Xem ra Phật Tổ không có ý định thu hồi...
Quan Âm Bồ tát:
-Ừm...
...
--------------------------
Hết
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận