Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Đô thị
  3. Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 16: Hối Hận A

Lão Nạp Phải Hoàn Tục (Dịch) (Đã Full)

  • 370 lượt xem
  • 1332 chữ
  • 2021-10-23 16:29:15

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phương Chính cười khổ:

 

- Không biết mọi người tới, bần tăng chỉ nấu phần cơm một người, như vậy sao chia?

 

Ba người Vương Hữu Quý, Dương Bình, Đàm Cử Quốc cùng trợn trắng mắt, chạy vào nhìn xem, thực sự còn không tới một phần cơm, nhiều lắm cũng chỉ được một bát đầy!

 

Vốn tưởng mỗi người được một bát, Vương Hữu Quý còn muốn nói nấu thêm. Nhưng giờ nhìn trong nồi, hơi nước bốc lên lộ cơm ra, lời đến khóe miệng lập tức nuốt trở lại, nước bọt không cầm được mà chảy ra:

 

- Cơm này nấu bằng gạo gì? Sao lại thơm như vậy?

 

Dương Bình cũng tán thán:

 

- Trời, thứ này làm bằng pha lê sao?

 

Đàm Cử Quốc cũng khiếp sợ:

 

- Tôi cả đời trồng lúa nấu cơm, chưa bao giờ nhìn thấy hạt cơm nào đẹp như vậy, thơm như vậy! Phương Chính, cháu còn hạt giống của loại gạo này chứ? Có thể cho chúng tôi một ít không?

 

Vương Hữu Quý, Dương Bình cùng nhìn về phía Phương Chính.

 

Phương Chính cười khổ một tiếng, hắn cũng chỉ có một hạt giống, biết đi đâu lấy them cho mấy người Đàm Cử Quốc? Đành phải lắc đầu:

 

- Xin lỗi mọi người, bần tăng cũng không có dư thừa. Nói thật, cơm mấy hôm tới của bần tăng thế nào còn chưa biết tìm đâu. Muốn trồng gạo này cần chú ý rất nhiều thứ, sai một chút cũng sẽ thành hỏng. Hơn nữa, có vẻ cũng chỉ có Nhất Chỉ sơn mới có thể trồng được gạo này, ở ngoài đều không được.

 

Ánh mắt Dương Bình sáng lên:

 

- Phương Chính a, gạo này của cậu vừa ăn ngon vừa đẹp mắt, nếu có thể bán đi, nhất định có thể thu được số tiền lớn! Có tiền, cậu còn cần lo ăn sao? Thậm chí còn có thể xây dựng phát triển Nhất Chỉ miếu. Nhất Chỉ miếu xây lớn rồi, lúc đó trưởng thôn cùng bí thư cùng hô hào một tiếng, người tới dâng hương nhất định nhiều, lúc đó không phải hương hỏa càng thịnh vượng sao?

 

Vương Hữu Quý cũng gật đầu:

 

- Dương Bình không hổ là kế toán, nói rất hay.

 

Nhưng Phương Chính lại lắc đầu:

 

- Bần tăng là người xuất gia, cần nhiều tiền như vậy làm gì? Chùa miếu không quan trọng lớn nhỏ, tâm lớn là được rồi. Còn hạt giống, bần tăng thực sự không có dư.

 

Dương Bình thấy Phương Chính cố chấp, cũng vô phương làm gì được, chỉ có thể giương mắt nhìn, lo lắng suông.

 

Vẫn là Đàm Cử Quốc hiểu Phương Chính, giải vây nói:

 

- Được rồi, Nhất Chỉ miếu là của Phương Chính, hắn muốn thế nào thì là như thế, các cậu định đoạt thay làm gì. Phương Chính a, cơm trong nồi cũng không nhiều, vậy chúng tôi chỉ nếm thử một chút thôi, nếm hương vị là được.

 

Dương Bình khẽ gật đầu, lòng có chút không vui, ác ý nghĩ:

 

“Ngửi mùi thơm, cơm chưa chắc đã ngon! Gạo này nhất định là…”

 

Một bên khác, Phương Chính không biết Dương Bình đang nghĩ gì, dựa theo cách chia của Đàm Cử Quốc, mỗi người một phần tư, sau đó bốn người cùng ăn ngay trong bếp. Mỗi người cũng chỉ ăn hai ba miếng, có ra ngoài cũng không ý nghĩa gì.

 

Có điều Dương Bình lại không ăn luôn, hỏi:

 

- Phương Chính, chỉ có cơm a? Đồ ăn đâu?

 

Phương Chính chỉ chỉ rau dại trên bếp:

 

- Ở đây, muốn ăn a?

 

Dương Bình liếc qua, ghét bỏ lắc đầu:

 

- Được rồi, ăn cơm không cũng được, ngửi rất thơm, không biết ăn thế nào… Ách, Bí thư, thôn trưởng, hai người sao vậy? Không nuốt được sao?

 

Dương Bình còn chưa nói xong, liền thấy Đàm Cử Quốc ăn một miếng, liền liều mạng ngậm trong miệng, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt tuôn ra.

 

Vương Hữu Quý cũng không khá hơn, tướng ăn kia, thực sự như đói mười năm nay rồi vậy.

 

Nghe Dương Bình hỏi, hai người đều không để ý hắn.

 

Phương Chính sợ hai người nghẹn, hỏi:

 

- Uống chút nước chứ?

 

Hai người cùng lắc đầu, con liếc nhìn Phương Chính một cái, khiến Phương Chính thực không hiểu sao? Có điều nhìn gương mặt hai người đỏ bừng lên, Phương Chính thực sự có chút lo lắng, hai người sống chết không chịu uống nước, hắn cũng không thể làm gì được.

 

Dương Bình hoài nghi nhìn cơm trong bát, dưới ánh mặt trời chiếu vào, cơm này thực như làm từ pha lê, lóe ra quang mang trong suốt, tựa như khoác thêm một vầng sáng, cực đẹp.

 

Dương Bình đang thưởng thức, liền nghe Vương Hữu Quý nói:

 

- Tiểu… Dương a, cậu không ăn thì cho tôi, đừng nhìn.

 

Đàm Cử Quốc cũng nói:

 

- Cho tôi đi.

 

Dương Bình thấy ánh mắt hai người nhìn như sói đói, vội ăn, sợ ăn chậm liền bị cướp.

 

Ăn một miếng cơm, ánh mắt Dương Bình liền sáng bừng lên! Hạt cơm trong sung mãn, vỏ ngoài bóng loáng, cắn một cái, vỏ ngoài mềm mại vỡ ra, tỏa ra một mùi thơm nồng đậm, trong thơm có ngọt, tựa như thứ trong miệng không phải là cơm, mà là hạnh phúc!

 

Sau đó, Dương Bình không nhịn được mà và miếng lớn, thuần thục ăn xong chén cơm! Sau đó lại cực khổ phát hiện, hắn cũng nghẹn!

 

- Uống chút nước chứ?

 

Phương Chính cầm nước tới.

 

Dương Bình liếc Phương Chính một cái, liều mạng lắc đầu.

 

Phương Chính có chút khó chịu, ba người này làm sao vậy? Nghẹn thành như vậy rồi, còn không chịu uống nước?

 

Đang lúc này, Phương Chính nhìn thấy ba người đồng thời nhìn về phía hắn, chính xác mà nói, là bát cơm trong tay hắn!

 

Phương Chính lập tức có cảm giác như bị sói đói nhìn, tranh thủ lắc đầu nói:

 

- Không được, cái này của tôi, tôi còn chưa ăn.

 

Nói xong, lập tức cầm đũa gắp chút rau, chuẩn bị xong liền bắt đầu ăn cơm.

 

Một miếng cơm vừa gắp lên, còn chưa đưa vào miệng, đã nghe ba tiếng ực, tiếng nuốt nước bọt thành âm truyền tới.

 

Phương Chính ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy ba người đầy vẻ hối hận, biểu tình như chết con!

 

Phương Chính nói:

 

- Mọi người sao vậy?

 

Dương Bình có chút nức nở:

 

- Tôi không nhìn được, trưởng thôn, bí thư, tôi có việc đi trước. Không nhìn được, không chịu nổi.

 

Nói xong, Dương Bình liền đi.

 

Vương Hữu Quý cùng Đàm Cử Quốc nhìn nhau, lập tức cáo từ, có điều trước khi đi, Đàm Cử Quốc ngữ trọng tâm trường hỏi:

 

- Phương Chính a, loại gạo này, sau này còn không?

 

Phương Chính cũng không hiểu lắm:

 

- Cái này phải xem hương hỏa thế nào, hương hỏa thịnh vượng, bần tăng cũng có động lực trồng nhiều một chút. Không có hương hỏa, bần tăng cũng không có lý do trồng nhiều làm gì, một người cũng ăn không biết bao nhiêu.

 

Vương Hữu Quý lập tức nói:

 

- Cậu vẫn nên tăng sản lượng đi, chúng tôi về sẽ giúp cậu tuyên truyền, chuyện gì khác không dám nói, chí ít người trong thôn vẫn sẽ lên dâng hương. Hơn nữa, ta nghe nói, nhà nước đang ủng hộ xây dựng chùa chiền, nếu có thể xin được dự án, Nhất Chỉ miếu này cũng có thể mở rộng thêm.

 

Phương Chính vội đứng lên, chắp tay trước ngực hành lễ:

 

- Cảm ơn chú Vương.

 

Vương Hữu Quý cười nói:

 

- Đừng cảm ơn tôi, ta cũng chỉ vì miếng cơm kia của cậu thôi.

 

Phương Chính cười cười, cũng không coi là thật, việc xây dựng chùa miếu không phải việc nhỏ, sao có thể vì một miếng ăn mà dựng thêm?

 

Tiễn Vương Hữu Quý cùng Đàm Cử Quốc đi, Nhất Chỉ miếu lại lần nữa yên tĩnh lại.

 

Phương Chính cũng có thể an tĩnh ăn cơm, kết quả vừa cầm bát lên, lại thấy một đôi mắt sáng như tuyết nhìn chằm chằm! Hắn lập tức ăn không vô, cúi đầu nhìn lại, là Độc lang.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top