Khi viết cuốn sách này, lòng tôi chỉ thuần một suy nghĩ, đó là có thể mang đến cho những chị em đang đắm chìm trong tình yêu một chút tinh thần và những cái nhìn thật đúng đắn.
Tôi và Hương Thảo quen biết nhau một cách rất tình cờ.
Chiều hôm đó tôi nói chuyện với cô bạn thân những hai tiếng rưỡi. Chẳng là chồng cô ấy nhất quyết đưa ra đề nghị ly hôn. Trong thời gian hơn hai tháng, cô ấy đã cố gắng dùng đủ mọi cách, nhưng lòng anh chồng đã quyết,không thể thay đổi được gì. Cô ấy vô cùng chán nản, tâm trạng tôi cũng vì thế mà trở nên buồn rầu.
Vào buổi trưa, tôi không ngủ được nên đã lang thang trên một diễn đàn và đọc được câu chuyện của Hương Thảo. Nói một cách đơn giản thì chuyện tình của cô ấy chính là vở kịch "Tình yêu lay động" của Quỳnh Dao(Nữ nhà văn, biên kịch, nhà sản xuất người ĐÀI LOAN chuyên về tiểu thuyết lãng mạn dành cho độc giả nữ) phiên bản hiện đại.
Trước giờ tôi vẫn rất quan tâm tới chuyện tình yêu của tất cả mọi người, vậy nên đọc được câu chuyện của Hương Thảo, tôi đã không hề do dự mà gửi cho cô ấy một lời mời kết bạn.
Khi đó tôi cứ nghĩ cô ấy là một người kín tiếng, chắc sẽ không muốn kết bạn với người lạ. Nhưng thật không ngờ lời mời kết bạn của tôi đã được cô ấy chấp nhận một cách nhanh chóng. Và thế là liên tục hai tiếng sau đó là câu chuyện giãi bày của Hương Thảo.
Năm đó Hương Thảo 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học đã vào làm thực tập ở một công ty.
Ngày Hương Thảo vào công ty, cô ấy gặp được Tổng Giám đốc - một người đàn ông lớn hơn cô 20 tuổi. Kể từ khoảnh khắc đó,cô đã đem lòng yêu thương người đàn ông ấy - một thứ tình cảm yêu thương, mến mộ giống như câu chuyện nổi tiếng về sự say mê của cô gái trẻ dành cho thần tượng Lưu Đức Hoa của mình.
Hương Thảo cứ mê đắm anh ta mà quên mất rằng người đàn ông đó đã có gia đình, và quên luôn cả khoảng cách giữa hai người. Khi ấy, trong mắt cô chỉ có tình yêu cuồng nhiệt đang cháy bỏng. Mỗi ngày đi làm cô cũng chẳng có mục đích gì hơn ngoài việc được trông thấy anh ta.
Vốn dĩ Hương Thảo nghĩ rằng mình chỉ có thể ngắm nhìn anh ấy từ xa, nhưng không ngờ, cơ hội bỗng nhiên tìm tới. Một ngày nọ, cô được sắp xếp làm việc trong văn phòng của Tổng Giám đốc. Cả phòng không chỉ có mình Hương Thảo mà có đến hơn 10 người cả nam lẫn nữ.
Vì muốn rút ngắn khoảng cách với anh ta nên Hương Thảo xung phong đảm nhận rất nhiều việc vốn dĩ là của thư ký nam làm. Cô cố gắng ghi nhớ tất cả những sở thích của anh chàng và yêu anh ta một cách rất cẩn trọng.
Nhưng người đàn ông vốn không hề ngốc nghếch, anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được tình cảm của Hương Thảo. Hơn nữa, xung quanh anh ta không thiếu những cô gái yêu mến và ngưỡng mộ,còn Hương Thảo chẳng có gì nổi bật cả về ngoại hình lẫn tính cách. Vậy nên, anh ta cứ giả vờ như không biết.
Hai năm cứ thế trôi đi. Đến một ngày, vụ làm ăn lớn của anh chàng bị đổ bể, anh ta buồn rầu ngồi trong phòng làm việc và hút rất nhiều thuốc.
Khi đó mọi người đều đã rời đi, chỉ còn Hương Thảo đứng ở bên ngoài. Cô không biết tại sao mình phải làm như vậy, chỉ là, cô ấy muốn được ở bên anh mà thôi.
Câu chuyện sau đó thì có phần cũ rích rồi. Họ đã lên giường với nhau. Đó là lần đầu tiên của Hương Thảo. Khi ấy anh ta cảm thấy vô cùng sửng sốt,nhưng không nói dù chỉ một lời.
Thế nhưng trái lại, Hương Thảo lại cảm thấy mình chính là cô gái hạnh phúc nhất trên đời này. Bởi lẽ cô ấy chưa bao giờ được tiếp xúc thân mật đến vậy với "nam thần" trong mộng của mình.
Hương Thảo vẫn cứ lặng lẽ yêu anh ta như thế. Cô không vì những gì đã xảy ra mà đòi hỏi, tất cả đều được cô cẩn trọng giữ trong lòng. Hạnh phúc lớn nhất của cô ấy chính là mỗi ngày đều được nhìn thấy anh ta.
Mặc dù biết vậy nhưng anh ta cũng không vì những gì Hương Thảo đã làm mà đáp trả lại tình cảm của cô.
Anh ta chưa từng chấp nhận cô, cũng chưa từng cho cô thứ vật chất gì. Nhưng một tuần sẽ tới tìm gặp Hương Thảo một,hai lần. Mỗi khi anh ta chuẩn bị đến, Hương Thảo đều làm sẵn mấy món ăn nhẹ lặng lẽ cùng anh ta ăn một bữa cơm.
Sau hai năm, Hương Thảo phát hiện mình mang thai. Cô ấy vô cùng sợ hãi, không biết phải làm thế nào. Suy nghĩ đầu tiên chính là thông báo cho anh chàng. Nhưng hơn ai hết cô hiểu rằng chàng trai đã có gia đình nên chắc nói ra cũng chẳng để làm gì. Hơn nữa, cô không muốn nghe từ miệng anh ta nói lời "bỏ đứa bé". Mặc dù cô vẫn yêu anh ta một cách ngu ngốc như vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng đau đớn.
Thế là Hương Thảo đã bí mật đi cùng một người bạn đến bệnh viện phá thai.
Chuyện sinh đẻ thật khó để giấu giếm. Không lâu sau đó chàng trai biết tin. Anh ta hỏi Hương Thảo tại sao không nói cho anh ta biết. Hương Thảo yếu ớt mỉm cười đáp lại: "Em chỉ muốn yêu anh chứ không muốn mang đến phiền phức gì cho anh cả."
Nghe xong những gì cô ấy nói, chàng trai chẳng nói được lời nào. Lúc chuẩn bị rời đi, anh ta để trên đầu giường Hương Thảo một chiếc thẻ ngân hàng. Chiếc thẻ đó Hương Thảo không bao giờ động đến, nhưng vẫn giữ lại vì cô biết, chỉ có làm như vậy,chàng trai mới không cảm thấy tội lỗi.
Nhưng cũng kể từ đó, thái độ của anh chàng đối với Hương Thảo cũng dần dần đổi khác. Anh ta bắt đầu đưa cô đi nghỉ dưỡng rồi mua đồ cho cô. Khi ấy Hương Thảo vừa mừng lại vừa lo sợ. Cũng kể từ đó, tất cả những ngây thơ, hồn nhiên của một người con gái ẩn sâu trong con người cô đều được bộc lộ. Vì thế mà anh chàng mới biết đến một Hương Thảo khác rất nhiệt tình và cởi mở.
Hai năm tiếp theo trôi qua, Hương Thảo lại một lần nữa dính bầu. Lần này cô ấy không còn lo sợ nữa mà đã thẳng thắn nói với anh chàng là mình đã hẹn gặp bác sĩ rồi. Cô sẽ tự đi xử lí.
Chàng trai nghe xong,lặng lẽ châm điếu thuốc mà chẳng nói lời nào.
Một lúc lâu sâu, anh ta cất lời: "Em cho anh chút thời gian, đừng vội đi phá thai."
Nửa tháng sau, anh ta cầm đơn ly hôn đến tìm Hương Thảo và nói: "Em sinh đứa bé ra đi."
Lúc Hương Thảo vẫn còn đang đắm chìm trong lời nói ấy, thì vợ cũ của anh chàng hẹn gặp cô. Hương Thảo cảm thấy sợ hãi vì suy cho cùng, cũng bởi vì sự hiện diện của cô ấy mà dẫn đến việc hai người họ ly hôn.
Hai người hẹn gặp nhau trong một quán cà phê. Người vợ cũ nhìn bộ dạng khép nép của Hương Thảo nói: "Nếu cuộc hẹn này xảy ra lúc tôi và anh ta chưa ly hôn thì cô nên có thái độ như này. Còn bây giờ tôi và anh ấy đã không còn là vợ chồng nữa, chúng ta đều như nhau, cô không cần phải sợ tôi đến thế."
Hương Thảo thấy cô ấy không có ý đến hỏi tội mình nên cũng yên tâm hơn.
Cô vợ cũ mở lời trước: "Tôi không biết tại sao hôm nay lại đến gặp cô, nhưng thâm tâm tôi mách bảo ít nhất phải gặp và nói chuyện với cô một lần nên tôi đã hẹn cô ra đây. Giờ tôi phải giao người đàn ông đã cùng mình chung sống suốt 20 năm cho cô,nên phải gặp mặt thì tôi mới yên tâm được."
Hương Thảo gật đầu, mấp máy đôi môi. Hai từ "xin lỗi" được thốt lên thật khẽ khàng.
Người vợ cũ lặng lẽ nhìn Hương Thảo: "Nói thật tôi đã sớm biết đến sự tồn tại của cô, lòng cũng từng rối ren, thậm chí còn nghĩ hay cứ mặc kệ, xem như chẳng có chuyện gì để cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này. Dù sao tôi cũng có con cái, có nhà cửa, có tiền bạc, cuộc sống sẽ cứ như vậy mà trôi đi. Nhưng sau đó tôi đã suy xét lại. Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào tự xem mình như cái giá phải trả để khiến cho hai người không thể sống một cách thoải mái. Chính vì thế tôi đã quyết định buông tay. Khoảnh khắc anh ấy không còn yêu tôi cũng là lúc tình cảm trong tôi sẽ cạn. Nhưng dù sao, đó cũng là bố của con tôi, nên tôi vẫn hi vọng anh ấy có thể sống thật tốt. Chúng tôi đã sống cùng nhau suốt 20 năm trời, nhưng bây giờ, anh ấy lại muốn cùng cô xây dựng một tổ ấm khác. Với một người đàn ông mà trái tim đã không còn thuộc về mình, tôi cũng chẳng muốn miễn cưỡng níu kéo."
Người vợ cũ nói xong thì đứng dậy và rời đi một cách đầy lịch thiệp. Hương Thảo chăm chú nhìn theo bóng dáng cô ấy, trong lòng không rõ mình đang nghĩ gì.
Kể từ dạo đó, niềm hạnh phúc trước kia của cô vợ cũ đã trở thành một nỗi đau của Hương Thảo. Ngày ngày, cô ấy vẫn cầu mong hạnh phúc một lần nữa sẽ tới tìm người phụ nữ thông minh, lịch thiệp ấy.
Khoảng một năm rưỡi sau đó, cô vợ cũ gọi điện cho anh chàng, nói rằng muốn gửi con trai qua sống cùng bố một năm. Vì một năm nữa, con trai tốt nghiệp rồi sẽ đi Canada. Trong thời gian này, cô vợ cũ đã gặp và quen biết một người luật sư và họ quyết định sẽ kết hôn.
Sau khi Hương Thảo biết tin, ngay sáng sớm hôm sau đã đích thân lái xe đến đón con của chồng. Cô ấy nói với người vợ cũ rằng: "Nếu chị tin em, thì hãy giao con cho em, em nhất định sẽ chăm sóc nó như chăm sóc con đẻ của mình."
Hương Thảo thật ra cũng chỉ lớn hơn cậu chàng kia mười mấy tuổi, nhưng cô ấy đối xử với cậu đúng như trách nhiệm của một người mẹ thực thụ. Thậm chí còn đối xử nhiệt tình hơn cả đối với con gái của mình. Hương Thảo làm tất cả một cách đầy vui vẻ. Cô ấy cảm thấy, cuối cùng mình cũng có thể làm điều gì đó cho người phụ nữ ấy.
Một năm sau, chàng trai và Hương Thảo cùng với vợ chồng người vợ cũ cùng ra sân bay tiễn cậu con trai đi Canada. Tại đây, người vợ cũ đã nói lời cảm ơn với Hương Thảo.
Hương Thảo ngại ngần nói: "Đều là việc nên làm mà chị. Người phải nói cảm ơn là em mới đúng. Cảm ơn sự tác thành năm đó của chị."
Người vợ cũ lãnh đạm nói: "Thứ mà năm đó tôi tác thành không phải cô,mà chính là tôi đang vun vén cho một khoảng trời khác của chính mình - một khoảng trời đẹp đẽ hơn, hạnh phúc hơn."
Nghe xong câu chuyện ấy tôi cứ thổn thức không yên. Rất nhiều người đã đem đúng sai ra để phân định một mối tình. Cũng rất nhiều người mang đạo đức ra để định nghĩa tình yêu. Nhưng trên tất cả, đối với người trong cuộc mà nói đều chẳng có tác dụng gì cả.
Tôi không muốn chỉ trích Hương Thảo đã yêu một người đàn ông đã có gia đình. Bởi lẽ, khi chúng ta đối diện với tình yêu, thật sự sẽ mất đi rất nhiều lí trí.
Tôi cũng không muốn chỉ trích chàng trai kia đã phản bội gia đình. Ai trong chúng ta cũng đều không phải loài động vật máu lạnh. Đứng trước một người con gái hi sinh vì anh ta bao nhiêu năm như vậy, anh ta không thể không động lòng.
Nhưng người khiến tôi khâm phục nhất lại chính là vợ cũ của anh ta.
Cô ấy đã dùng một trái tim đầy lí trí,khiến cho tất cả đều được như ý. Điều quan trọng nhất là cô ấy đã khiến bản thân mình có được sự viên mãn.
Lúc tình yêu bắt đầu nảy sinh những tổn thương, nếu chúng ta đều có thể hiểu được đạo lí dừng đúng lúc thì có lẽ tổn thương đã vơi đi ít nhiều.
Có đôi khi, chúng ta đã rất cố chấp và gượng ép, nhưng người tổn thương không phải ai khác ngoài bản thân mình. Sự rộng lượng và buông tay của chúng ta, không phải là đang dẽ dàng cho người khác, mà chính là tự vun vén cho mình một khoảng trời riêng.
Một lần buông tay, một đời tự tại. Cầu mong cho tôi, cho bạn thông qua câu chuyện này sẽ học được sự lí trí.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận