Có lần tôi nhận được mẩu tin nhắn từ một chị gái trên mạng. Nội dung tin nhắn như sau: "Chào em, Vãn Tình. Chị nghĩ rằng mình lớn hơn nên cứ gọi em là em nhé. Theo dõi em, chị thật sự thấy ngưỡng mộ vì em có một người chồng thương yêu mình hết nực như vậy. Thật ra lúc bắt đầu, chồng chị cũng ân cần, chu đáo với chị lắm. Trong mắt anh ấy, chị như một nàng công chúa vậy. Chỉ cần một cái chau mày của chị thôi cũng đủ khiến anh ấy đứng ngồi không yên vì lo lắng. Cũng vì thấy anh ấy tốt như vậy nên chị mới đồng ý kết hôn. Nhưng từ khi kết hôn đến bây giờ, tình cảm giữa bọn chị cứ ngày một vơi đi.
Đơn cử thế này thôi: Hồi yêu nhau, cứ đến ngày lễ Tình nhân là anh ấy sẽ tặng chị 99 bông hồng. Vậy mà sau khi kết hôn, bó hoa 99 bông hoa ấy đã trở thành bó hoa 11 bông. Sau khi có con thì ngay cả cái lá cũng không có. Còn nữa, ngày trước chị nói gì anh ấy cũng để tâm ghi nhớ, thế mà bây giờ cái gì cũng quên. Có vẻ như anh ấy đã không còn yêu chị nữa rồi. Vậy nên chị gửi tin nhắn này cho em là muốn nghe em nói xem liệu có cách nào để chồng chị mãi yêu thương mình như thuở ban đầu hay không? "
Tôi nghĩ có rất nhiều chị em khác cũng đồng cảnh ngộ như vậy trong hôn nhân. Lúc nào trong lòng cũng cảm thấy bất mãn vô cùng đối với cuộc sống hôn nhân của mình, suốt ngày hoài niệm về câu chuyện tình yêu thuở ban đầu, thế là nảy sinh ra cái suy nghĩ "giá mà tình cứ như hồi đầu tiên".
Không ít người đổ thừa nguyên nhân của sự thay đổi ấy chính là do hôn nhân. Họ nghĩ rằng vì kết hôn rồi nên mới thành ra như vậy. Nhưng thực chất đâu phải thế! Nếu bạn yêu một ai đó đến cả chục năm, ắt cũng sẽ cảm thấy thân thuộc như người trong nhà. Mà thân thuộc rồi, ổn định rồi, tự nhiên sẽ trở nên buông thả. Thực ra, nó chẳng liên quan gì đến chuyện yêu hay không yêu cả.
Giống như khi bạn bắt đầu một công việc mới, lúc đầu thì cảm thấy điều gì cũng mới mẻ, khí thế hừng hực, nhưng vài năm sau, việc đu làm lại trở nên vô hồn cứ như được thiết lập một cách tự động vậy. Đó chính là quy luật mà tôi hay bạn đều không thể tránh khỏi.
Nhớ lại mới đây không lâu, tôi đã hỏi A Ngạn: "Em vẫn còn là nàng Công chúa của anh chứ?"
A Ngạn véo mũi tôi rồi nói: "Giờ em là Lọ Lem của anh rồi."
Mặc dù giọng điệu của A Ngạn như đùa bỡn,nhưng tôi vẫn cho đó là lời nói thật lòng.
Từ trước tới giờ tôi vẫn thấy A Ngạn rất tốt với mình. Nhưng nếu nhìn theo góc độ của chị gái kia thì sau khi kết hôn thì A Ngạn cũng đã ít nhiều thay đổi.
Ví dụ như lúc yêu,anh ấy có thể đi một quãng đường xa chỉ để gặp tôi một lát. Dù có bao nhiêu vất vả, cũng chẳng một lời oán than. Hễ có việc gì tôi bảo anh làm,anh đều ưu tiên làm trước vì sợ sẽ quên mất. Hay trong những buổi hẹn hò của chúng tôi, dù có chuyện gì phát sinh anh ấy cũng sẽ gác lại để xử lí sau vì sợ sẽ khiến tôi không thoải mái. Điện thoại và cả tin nhắn của tôi, lúc nào anh cũng trả lời rất nhanh. Thời điểm mà chúng tôi yêu đương điên cuồng nhất, anh có thể nói chuyện với tôi thâu đêm,vậy mà hôm sau đi làm vẫn tràn đầy năng lượng.
Có điều, những ngày tháng ấy sớm đã rời đi không bao giờ trở lại. Bây giờ lúc tôi cần anh làm gì đó,nhất định anh ấy sẽ cân nhắc cái gì quan trọng thì làm trước, không thì để sau. Tuyệt nhiên sẽ không vì tôi thèm ăn hạt dẻ tẩm đường mà không màng cơm nước gì để đưa tôi đi ăn nữa. Dù tôi đã hẹn trước với anh ấy rồi nhưng nếu đúng lúc có việc quan trọng, anh ấy sẽ tới và hỏi xem có thể rời buổi hẹn của chúng tôi lại hay không.
Mặc dù sau khi kết hôn, chưa bao giờ A Ngạn không trả lời tin nhắn hay điện thoại của tôi,nhưng không còn trả lời đúng lúc như trước nữa. Nếu tôi gọi điện hay nhắn tin đúng lúc anh đang họp hay đang tập huấn thì đến cả nửa ngày sau mới hồi âm cũng là chuyện thường.
Tôi không thể không thừa nhận trong lòng mình có chút hụt hẫng, nhưng cũng chỉ biết quen dần với sự thay đổi ấy thôi.
A Ngạn đã giải thích cho những thay đổi ấy là: "Trước kia ít được gặp nên tất nhiên dù ở chỗ nào đi nữa cũng sẽ phải bay tới ngay. Còn bây giờ đã ở chung với nhau rồi, nếu không phải có chuyện gì quá gấp,đi qua đi lại như vậy chẳng phải là rất ngớ ngẩn sao? Nếu như hai bên có chuyện gì khúc mắc, khi đó em cũng đã là người nhà rồi cũng dễ nói chuyện hơn,hơn nữa cũng sẽ không vì mấy chuyện như thế mà để bụng hay tính toán với nhau, thế nên anh nghĩ chỉ cần nói với nhau vài ba câu,chiều theo ý nhau một chút là được rồi. Còn về điện thoại hay tin nhắn, nếu như cả hai lúc nào cũng chỉ biết nói mấy chuyện yêu đương bất kể lúc nào, bất cứ hoàn cảnh nào thì thật không hiểu sự nghiệp của anh sẽ đi về đâu nữa? Mà không có sự nghiệp thì sao có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho em? Lúc yêu thì chỉ biết nhớ nhung sớm tối, nhưng khi đã kết hôn rồi thì sẽ có nhiều thứ thiết thực hơn phải nghĩ. Bởi vì cuộc sống chính là hiện thực."
Hiểu được tất cả những điều đó nên bị mắc kẹt trong cái vòng luẩn quẩn đổi thay hay không đổi thay chẳng có lối thoát ấy. Tôi không nghĩ rằng A Ngạn không còn đối xử với tôi giống như trước nghĩa là anh ấy chẳng còn yêu tôi mà tôi tin rằng, chỉ là A Ngạn đang yêu thương tôi theo một cách thoải mái hơn mà thôi.
Đối với một người đàn ông mà nói, sau những tháng năm tuổi trẻ, nếu tình yêu anh ta dành cho bạn vẫn ngày càng sâu sắc, có nghĩa là anh ta đặt bạn vào tận cùng sâu thẳm của yêu thương. Nhưng bạn cũng không thể vì thế mà đòi hỏi người đàn ông ấy lúc nào cũng yêu bạn theo cách cuồng nhiệt như thuở ban đầu được.
Có thể anh ta không còn mua hoa tặng bạn nữa nhưng lại đưa hết số tiền kiếm được cho bạn. Cũng có thể anh ta không nói những lời ngọt ngào lãng mạn nữa, nhưng thực tế lại luôn luôn cố gắng để bạn có cuộc sống ngày một tốt hơn. Cũng có thể anh ta không còn coi bạn như một nàng công chúa nữa, bởi vì khi đó bạn đã là người vợ không gì thay thế được của anh ta rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận