Một ngày cuối tuần nọ, lúc tôi và A Ngạn vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ thì bỗng nhiên tiếng gõ cửa như hối thúc khiến cả hai bừng tỉnh. Cửa vừa mở ra thì một cô gái tóc tai rối bời xông thẳng vào nhà tôi, miệng không ngừng nói: Tôi không muốn sống nữa.
Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi đó chính là A Ngạn đã gây ra việc gì hay ho ở bên ngoài mà tôi không biết chăng. Nhìn kĩ lại mới nhận ra, cô ấy chính là vợ của anh Lý nhà bên. Vừa trông thấy tôi, cô ấy đã khóc nức nở.
Vợ anh Lý ngồi thụp xuống ghế sofa,nước mắt vẫn cứ thế rơi lã chã. Cho tới khi dùng gần hộp khăn giấy tôi đưa, cô ấy mới bắt đầu nức nở kể tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra anh Lý đi vụng trộm bên ngoài đã bị cô ấy phát hiện. Tôi nhìn cô với ánh mắt đồng cảm. Đối với một người phụ nữ mà nói, thà rằng nghe được kiểu thông tin như chồng mình bị phá sản hay đánh mất sự nghiệp, còn hơn là phát hiện ra những chuyện vụng trộm sau lưng thế này.
Đúng lúc tôi đang nghĩ cách an ủi cô ấy thì anh Lý cũng vội vàng chạy lại.
Vừa nhìn thấy chồng mình, cô ấy lại càng khóc lóc dữ dội hơn. Gương mặt anh Lý khi đó hiện lên rõ ràng hai chữ 'tội lỗi'.
Anh Lý nói: "Anh biết chuyện này là anh không đúng, nhưng thật sự anh và cô ta chẳng có gì cả, chỉ là một lần hôm đó mà thôi. Hơn nữa cũng không phải anh tự nguyện, là do bị ép buộc."
Tôi ngồi bên cạnh nghe xong mà tròn mắt cứng họng, vô cùng ngạc nhiên. Vợ anh Lý rõ ràng cũng chẳng tin những gì anh nói, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, cô đáp: "Một khi anh đã không muốn thì ai có thể ép được? Hơn nữa anh là đàn ông chứ không phải là phụ nữ thì càng chẳng ai làm gì được cả."
Tôi chỉ lặng im lắng nghe và hoàn toàn đồng ý. Còn A Ngạn thì tỏ ra khá lí trí: "Anh Lý này, anh giải thích với vợ anh đi, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy."
Và ngay sau đó, chính là bản tường trình bằng lời của anh Lý:
Anh Lý làm việc cho một trung tâm đào tạo, cô gái kia là một trong những học viên của anh ấy. Nghe nói,sau khi học ở lớp anh Lý, cô ta luôn tỏ ra ngưỡng mộ anh, lúc nào cũng gửi tin nhắn cho anh để hỏi bài vở.
Sau đó một thời gian, trung tâm tổ chức buổi gặp mặt với những học viên cũ, và những học viên khác đang theo học cũng cùng tham gia. Cô ta hẹn trước với anh Lý rằng, sau khi hoạt động này kết thúc, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần hỏi và nhờ anh giải đáp. Đương nhiên, anh Lý cũng sẽ không từ chối một học viên nữ lúc nào cũng tỏ ra ngưỡng mộ, sùng bái mình như vậy rồi.
Ban đầu hai người tới một quán cà phê nói chuyện, sau đó anh Lý đưa cô ta về khách sạn. Lúc đứng dưới sảnh, cô ta bảo vừa nhớ ra còn vài câu hỏi nữa nên đề nghị lên phòng để tiếp tục câu chuyện khi nãy. Vậy là anh Lý đồng ý. Sau khi thảo luận xong, cô ta bỗng nhiên ôm chầm lấy anh,không để anh đi. Và diễn biến sau đó, chẳng cần nói thì ai cũng quá rõ rồi.
Anh Lý kể xong thì không ngừng xin lỗi vợ. Anh cũng không quên khẳng định rằng chuyện ấy xảy ra, hoàn toàn không phải do mình tự nguyện.
A Ngạn quay sang nói đỡ lời: "Chỉ vì anh Lý chưa chuẩn bị vững tinh thần, cũng không phải anh ấy chủ động ra ngoài 'hái hoa bắt bướm'. Thôi, xem như cô bỏ qua cho anh ấy lần này, tôi nghĩ rằng lần sau nhất định anh Lý sẽ không dám làm bậy nữa đâu."
Vợ anh Lý tức giận: "Vẫn còn lần sau nữa sao? Anh dám à!"
Anh Lý tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn: "Không dám,anh không bao giờ dám nữa. Lần sau anh thề sẽ không để mình dễ bị mắc lừa như vậy nữa."
A Ngạn huých nhẹ vào cánh tay tôi, ra hiệu em hãy nói gì đó đỡ lời đi.
Thế rồi, tôi cũng lên tiếng, nói thêm vài câu: "Em tin là anh Lý thật sự biết sai rồi. Hơn nữa,bình thường anh ấy đối với chị và các con đều rất tốt, cũng xem như là một người đàn ông có trách nhiệm. Em nghĩ đó chỉ là anh ấy nhất thời hồ đồ mà thôi. Nếu giờ chị tha thứ cho anh ấy, thì sau này nhất định anh ấy sẽ còn đối tốt với chị hơn gấp nhiều lần để báo đáp."
Anh Lý gật đầu lia lịa đồng tình.
Thật ra, chị vợ cũng không hề muốn hai người phải đi tới bước ly hôn, nên sau bao nhiêu lời xin lỗi và thề thốt của chồng, cuối cùng đã xuôi lòng mà theo anh ấy về lại nhà.
Tiễn bọn họ xong, A Ngạn nói: "Cuộc đời thật nhiều cám dỗ, cũng có lúc muốn mà chẳng phòng nổi."
Tôi nói: "Em không quan tâm đàn ông có bao nhiêu cám dỗ, mê hoặc bên ngoài,nếu chuyện như này xảy ra với anh,em nhất định sẽ không bao giờ tha thứ."
A Ngạn tỏ ra tiu nghỉu: "Không phải lúc nãy em còn khuyên vợ anh Lý tha thứ cho anh ấy hay sao? Anh Lý cũng là vì bị ép thôi mà."
Tôi cười lạnh tanh đáp lại: "Đó là em khuyên chị ấy vậy thôi. Nếu như không phải anh Lý mà là anh, anh giải thích với em kiểu đó, em lại càng không bao giờ tha thứ. Đầu tiên, nếu đàn ông đã không muốn thì phụ nữ có thể ép anh ta được sao? Em không tin là cô gái nào có thể làm được như vậy. Thứ hai, nếu một cô gái dụ dỗ đàn ông thì phải có hoàn cảnh thích hợp chứ? Lẽ nào cô ta sẽ ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật mà cởi hết đồ ra sao? Một người đàn ông mà không biết việc theo một cô gái độc thân lên phòng riêng là sẽ có chuyện gì xảy ra à? Một khi đã đồng ý đi theo người ta, nghĩa là trong lòng đã buông thả,thậm chí còn đang hi vọng một điều gì đó sắp diễn ra nữa.
Thứ ba, nếu đàn ông đã nhất quyết từ chối mà người phụ nữ kia vẫn không từ bỏ, thì anh ta hoàn toàn có thể chọn cách bỏ đi. Vậy là do anh ta sợ người phụ nữ kia sẽ giết mình hay là cô ta sẽ tự sát mà phải ở lại?"
A Ngạn cất giọng nịnh nọt tôi: "Bảo bối nhà mình quả đúng là cái gì cũng biết."
Tôi nghiêm túc nói với anh: "Mọi người đều nói, muốn trở thành một người phụ nữ hạnh phúc thì tốt nhất là cứ hồ đồ một chút,không cần phải quá nỗ lực làm gì. Nhưng đối với em mà nói,những việc khác em có thể không tính toán hay để tâm, nhưng một khi đã động tới những nguyên tắc hay những việc tối kị, em nhất định sẽ không bao giờ giả vờ như không biết."
Mặc dù đó không phải câu chuyện của A Ngạn, nhưng lòng tôi vẫn bấp bênh biết bao suy nghĩ. Tôi không biết vợ anh Lý thật sự tin những lời giải thích đó, hay là không còn cách nào khác mà đành phải chấp nhận sự thật. Có lẽ trong cái xã hội đầy những cám dỗ và bốc đồng này, việc tìm được một người đàn ông trong sạch hoàn toàn là vô cùng, vô cùng khó khăn.
Có người đã từng nói với tôi rằng: Người đàn ông lăng nhăng bên ngoài, vợ luôn là người biết cuối cùng. Nếu A Ngạn cũng như vậy, thì chỉ có tôi là người không biết mà thôi.
Tôi cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về những tình huống như vậy. Đó rõ ràng là đang tự mua dây buộc mình. Nhưng trong thế giới rộng lớn ngoài kia, đâu đâu cũng có những cô nàng xinh đẹp, tôi không thể chắc chắn rằng giữa cả một rừng hoa ấy, A Ngạn sẽ chỉ ngắm mãi một bông là tôi, còn những bông hoa đang khoe sắc khác thì coi như vô hình.1
Cũng may là đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thấy bất cứ một dấu hiệu đáng ngờ nào ở A Ngạn. Những lời tôi nói với anh xem như là đút dây động rừng', để nhắc nhở anh những tháng ngày về sau mà thôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận