Có một lần A Ngạn nói rằng trong hội chị em của tôi kiểu phụ nữ nào cũng có. Anh ấy nói như vậy là bởi vì một người trong số ấy - Hoàng Hạnh Hoa. Hạnh Hoa không cho chúng tôi gọi cô ấy bằng cái tên này mà tự đặt một cái tên tiếng Anh: Angel!
Quan hệ giữa tôi và Angel không giống với những người khác trong nhóm. Hai đứa tôi dù chẳng có việc gì cũng tìm một cái cớ để gặp mặt. Nếu không gặp nhau thì cũng gọi điện qua QQ tán gẫu những câu chuyện dài bất tận. Thông thường thì cứ vài tháng chúng tôi mới gặp nhau một lần, mà lần nào cũng thế, hễ trông thấy nhau là lại tám chuyện từ trưa đến đêm muộn. Chúng tôi kể cho nhau nghe về tình hình gần đây của cả hai đứa. Cứ như thế, tôi và Angel đã bên nhau tám năm, cũng gần bằng thời gian tôi và A Ngạn quen nhau rồi.
Chơi với Angel,thứ cảm giác mà cô ấy mang lại cho tôi chính là sự bí hiểm. Cuộc sống mà cô ấy chia sẻ với tôi, mỗi lần nghe đến tôi đều hình dung như một thước phim đang chiếu ngay trước mắt mình vậy.
Angel kém tôi mấy tuổi. Cô ấy là một sinh viên xuất sắc của trường Đại học Triết Giang. Không biết đến giờ đã trải qua bao nhiêu công việc rồi, nhưng không việc nào làm được quá nửa năm cả. Có một khoảng thời gian Angel cũng làm một nhân viên công vụ. Cô ấy nói với tôi rằng: "Em cứ nghĩ đến việc cả đời này chỉ gắn bó với một công việc đã thấy bi thương làm sao! Em vẫn còn trẻ nên muốn được trải nghiệm những cuộc sống khác nhau."
Vậy là chưa đầy ba tháng cô ấy đã quyết định xin thôi việc. Vì chuyện này mà bố mẹ cô ấy suýt nữa thì cách mặt con gái.
Đó là công việc, còn chuyện tình cảm thì như cô ấy nói là: "Bạn trai cũ của em muốn tổ chức một tập thể những chàng trai bị hại, giờ mà gom lại khéo cũng được cả một đoàn rồi chị ạ. Những người mà em từng quen có chàng thiếu niên chưa đầy 20 tuổi, cao gần một mét chín, là người mẫu. Cũng có cả ông chú hơn 40, sự nghiệp thì rực rỡ khỏi phải bàn."
Ông chú hơn 40 mà Angel kể rất yêu cô ấy, còn cho cô ấy cả nhà lẫn xe nhưng đều bị từ chối. Có một lần tôi cứ ngỡ Angel sắp làm cô dâu đến nơi rồi, không ngờ hai tháng sau cô ấy gọi điện bảo tôi đi phá thai cùng cô ấy.
Bằng giọng điệu đầy thương tiếc, tôi hỏi Angel: "Sao em không giữ để sinh, anh ấy tốt với em như thế cơ mà."
Khoảnh khắc đó trong đôi mắt của Angel lóe lên một niềm tiếc nuối nhưng rồi nhanh chóng bị gạt đi. Cô ấy nói: "Cuộc sống chăm chồng chăm con không phù hợp với em,ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Cuộc đời em còn dài, có nhiều nơi em chưa đến, nhiều thứ em chưa thử, làm sao em có thể cam tâm để cho mình bị trói buộc như vậy chứ?"
Thế là cô ấy đã bỏ đứa bé một cách không hề do dự như vậy. Bạn trai cô khi biết chuyện đã đau lòng khôn xiết nhưng vẫn để cô ấy làm. Lúc chia tay, anh ta còn tặng cho Angel một cửa hàng nữa.
Từ sau lần đó, Angel không đi làm nữa. Cuộc sống khi đó của cô là nửa năm kiếm tiền và nửa năm còn lại để tiêu tiền.
Tôi cũng thấy buồn cho người đàn ông hơn 40 kia, tôi hỏi: "Có phải em chỉ yêu bản thân mình không?"
Cô ấy cười, nhưng trong nụ cười ấy lại vẽ lên một nét buồn man mác: "Em đã từng thích một người đàn ông suốt ba năm, đã từng đứng dưới nhà anh ta cả một đêm, cuối cùng anh ta ra nước ngoài và đến tận bây giờ cũng chưa từng biết thứ tình cảm ấy tồn tại. Sau này em cũng chẳng định nói cho anh ta biết."
Sáng nay, cô ấy gọi điện cho tôi bảo vừa mới về, nói chuyện một chút nhé.
Tôi nhìn ra bên ngoài thấy trời mưa như trút nước nên cũng thấy lo lắng. Tôi hỏi cô ấy vừa mới về mà không cần nghỉ ngơi một chút hay sao. Cô bảo: "Tối nay em lại có việc phải ra ngoài rồi, chỉ rảnh bây giờ thôi, có đến hay không đây?"
Vậy là chúng tôi vẫn gặp nhau. Tôi hỏi cô ấy: "Vừa mới về sao lại phải đi đâu à?"
Cô ấy đáp: " Một người đàn ông hẹn em đi Nepal, chuyến bay tối nay, em nghĩ ba tháng rồi chưa gặp chị nên muốn gặp nói chuyện một chút."
Tôi tiện lời hỏi: "Lại đổi bạn trai rồi?"
Cô ấy cười đầy buông thả: "Chúng em vừa mới quen nhau trên chuyến bay tối qua đấy."
Tôi há hốc miệng ngạc nhiên. Angel nhấp một ngụm trà rồi nói: "Em rất khâm phục chị. Chị có thể đi cùng một người đàn ông suốt 10 năm trời mà không hề cảm thấy chán ghét."
Tôi hỏi có phải trong thế giới quan của cô ấy hẳn rất xem thường những người phụ nữ chỉ yêu một người đàn ông mà đã quyết dành cả đời mình cho anh ta như tôi hay không, đến ngay cả một lần để so sánh cũng chẳng có. Cô ấy nói, đó không phải là một dạng của hạnh phúc hay sao? Bên nhau đến bạc đầu đúng là một câu chuyện cổ tích, và cô ấy thì đang đợi cổ tích đó xuất hiện. Tôi nói hạnh phúc đó cũng không bằng cuộc sống muôn màu mà cô ấy đang trải qua. Thế rồi, cô ấy đáp lại tôi bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Chỉ cần là một cuộc sống mà bản thân mình mong muốn thì đó đã là đẹp đẽ nhất, thú vị nhất rồi. Điều đáng sợ hơn cả chính là đến bản thân mình muốn gì cũng không biết, hay còn chẳng có đủ dũng khí mà yêu thích nữa. Những cuộc đời như vậy thật đáng buồn chị ạ."
Tôi gật đầu đồng ý. Thật may mắn là tôi cũng biết mình muốn gì. Vậy xem như là không sống một cách uổng phí rồi.
Cô ấy cười một cái rồi nâng ly lên, tôi chúc cô ấy có một chuyến đi vui vẻ. Cô chúc lại tôi một đời hạnh phúc.
Lúc chúng tôi ra khỏi cửa, đã có một người đàn ông đợi cô ấy ở trong xe. Tôi hỏi rằng, liệu có khi nào cô ấy cũng sẽ như tôi, vì một người đàn ông mà quyết định từ bỏ cả một bầu trời tự do, một lòng một dạ cùng anh đi tiếp quãng đường còn lại?
Cô trả lời cái gì cũng có thể xảy ra, nhưng chưa phải bây giờ. Có điều cô ấy vẫn luôn có niềm tin vào tình yêu.
Thế rồi chúng tôi tạm biệt nhau.
Lúc về đến nhà, tôi thấy A Ngạn đang nằm trên giường xem ti vi. Vừa thấy tôi bước vào anh ấy đã chỉ tay về phía bàn trà: "Anh rửa nho cho em rồi, em qua ăn đi."
Tôi vừa ăn vừa kể cho A Ngạn nghe về Angel. A Ngạn tay thì ấn điều khiển, miệng thì nói: "Đừng có ghen tị với người ta nữa. Người ta sớm đã tôi luyện đến độ thành kim cương cứng cỏi rồi. Em chưa đạt được đến trình độ đó đâu. Vào tắm đi rồi ngủ."
Nằm một lát A Ngạn đã ngủ say. Một mình tôi thao thức, cảm giác về hiện thực thi nhau ùa đến. A Ngạn nói đúng, tôi không phải là một viên kim cương rắn rỏi, cũng không thể đạt được đến trình độ đó. Người bình thường thì chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường. Chẳng phải Angel cũng không thể cảm nhận được cuộc sống của một gia đình bình thường hay sao?
Một người phụ nữ hạnh phúc sẽ biết cách thích nghi với mọi hoàn cảnh chứ không phải được voi đòi tiên và bao nhiêu cũng không biết đủ.
Có một điều tôi muốn nói là: Angel, tôi hay tất cả các bạn - những cô gái trên thế giới này, chúng ta đều là những người hạnh phúc. Bởi vì chúng ta biết cách để trở thành "nữ hoàng" trong chính cuộc sống của mình, biết yêu thương, trân trọng cuộc sống và quan trọng hơn chúng ta đều biết cách sống sao cho tốt đẹp nhất.
Chỉ cần như vậy thôi, cuộc đời đã đủ đẹp đẽ rồi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận