Sáng hôm đó khi thức dậy, một vài tia nắng đầu ngày đang len lỏi qua bậu cửa sổ phòng chúng tôi. A Ngạn vẫn còn đang say giấc. Ánh nắng buổi sớm hắt vào từ cửa sổ và dừng lại trên gương mặt anh. Trông A Ngạn khi đó chẳng khác nào một đứa trẻ cần người ta chở che, bao bọc cả. Thật trong trẻo làm sao! Trên người anh lúc nào cũng toát ra một làn hơi ấm áp, thật biết cách làm cho lòng người ta trở nên dịu dàng. Cũng vì thế mà những người ở bên cạnh anh đều muốn trao yêu thương cho anh, dành cho anh những điều tốt đẹp nhất. Nếu có lỡ làm gì không phải với anh thì hẳn người đó cũng sẽ cảm thấy như đang làm gì có lỗi với lương tâm của chính mình vậy.
Tôi nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt anh khiến anh tỉnh giấc ngay lúc đó. Tôi mỉm cười đắc ý, áp sát mặt mình về phía anh,anh cứ nghĩ rằng tôi đang định đặt một nụ hôn lên má nên cũng lập tức nhướn mặt về phía tôi, miệng chu lên. Nhìn bộ dạng đó của anh vừa tinh ranh, vừa đáng yêu, thật chẳng khác nào một đứa trẻ.
Tôi buông lời trêu chọc anh ấy: "Anh đang làm cái gì vậy?"
A Ngạn trợn mắt ngạc nhiên: "Không phải em định hôn anh à?"
Tôi bật cười nắc nẻ. Thấy vậy, A Ngạn nhoài người về phía tôi,anh nói: "Em không hôn anh thì anh hôn em vậy."
Tôi vừa chống cự vừa nói lớn "Em còn chưa đánh răng". Thế là chúng tôi,như hai đứa trẻ, trêu đùa nhau trong một buổi sớm mai trong veo.
Bỗng nhiên tôi nhớ lại thời đại học - cái thời tôi vẫn hay đọc tiểu thuyết ngôn tình. Điều khiến tôi ngưỡng mộ nhất trong tiểu thuyết chính là cảnh nam nữ chính nằm ngủ cùng nhau, khi sớm mai thức dậy, hai người quay sang nhìn nhau trìu mến, ánh mắt tràn đầy những thương yêu không nói được thành lời. Tôi đã từng nghĩ rằng cảnh tượng đó chính là điều lãng mạn nhất.
Còn nhớ, tôi kể cho một người chị đã kết hôn nhiều năm nghe về cảm giác của tôi khi đọc đến những cảnh ấy trong tiểu thuyết. Nghe xong chị ấy phá lên cười và bảo: "Đợi đến lúc lấy chồng rồi em sẽ biết, đó là điều không bao giờ xảy ra. Mỗi sáng ngủ dậy không phải là ánh mắt yêu thương tình tứ mà là gỉ mắt tèm nhèm, miệng đầy nước bọt. Đó mới chính là hiện thực em ạ."
Cho đến bây giờ, tôi thừa nhận, thực tế đúng như những gì người chị ấy nói. Mỗi sớm thức dậy, thay vì là một bông hoa xinh đẹp, tôi đã biến thành bà cô với mái tóc rối bù. A Ngạn cũng không giữ được vẻ tươm tất phong độ như lúc bình thường, thay vào đó lại là bộ dạng râu ria xồm xoàm. Nhưng may mắn thay, chúng tôi chưa bao giờ chán ghét bộ dạng đó của nhau. Trong hoàn cảnh không mấy đẹp đẽ ấy, chúng tôi vẫn dành cho nhau nụ hôn chào ngày mới. Đối với những người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ thì đó hẳn là điều vô cùng khó khăn.
Trưa hôm đó A Ngạn ăn cơm ở công ty, một người bạn rất rành nấu nướng đã gọi điện bảo tôi tới nếm thử món ăn cô ấy mới nghĩ ra.
Bữa trưa hôm đó có quá nhiều món, tôi ăn đến no căng cả bụng. Lúc ăn xong, tôi đã tấm tắc khen ngợi.
Nghe được những lời đó, cô mỉm cười đầy mãn nguyện bảo rằng đợi chồng mình đi công tác về sẽ làm cho anh ấy ăn. Tôi đùa rằng mình nguyện cả đời sẽ làm chuột bạch để thử nghiệm những món ăn mới cô ấy làm.
Tôi đã cùng A Ngạn ăn biết bao nhiêu sơn hào hải vị, nhưng chính những món ăn gia đình giản dị này mới đi vào trái tim tôi. Vì khi thưởng thức chúng, tôi như đang được nếm thử tất cả yêu thương vậy..
Lúc về nhà tôi nhìn thấy một túi hạt dẻ nướng tẩm đường nóng hổi để ở trên bàn cùng một tờ giấy nhắn: "Em yêu, trưa nay anh phải ra ngân hàng có chút việc, trên đường thấy một cửa hàng bán hạt dẻ nướng tẩm đường, định tranh thủ thời gian dành bất ngờ cho em, không ngờ em lại vắng nhà. Chắc là có hẹn với ai rồi. Nhưng nếu là hẹn riêng với đàn ông thì phải bảo anh trước đó nhé."
Tôi nhìn túi hạt dẻ trên bàn, bỗng chốc một cảm giác ấm áp tràn về. Mặc dù tôi đã bỏ lỡ khoảnh khắc A Ngạn mang hạt dẻ về, nhưng sự bất ngờ thì vẫn vẹn nguyên ở đó.
Tôi chụp một tấm hình đang ăn hạt dẻ ngon lành gửi cho A Ngạn, để rồi bị anh ấy châm chọc: "Trông mặt em càng ngày càng tròn kìa. Nhưng không sao, tròn một chút cũng tốt, cho đỡ nhiều người thích em."
Chiều hôm đó, tôi đã dành khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có để ngủ một giấc đã đời. Lúc tỉnh dậy thấy đầu óc nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời quá đỗi tươi đẹp.
Tôi kê một chiếc ghế ra ngoài ban công, ngồi thơ thẩn ngắm nhìn hoàng hôn dần buông xuống, trong lòng tràn ngập một cảm giác bình yên. Khoảnh khắc ấy, tôi có một định nghĩa thật khác về hạnh phúc.
Chúng ta vẫn thường nghĩ rằng, hạnh phúc là khi có thật nhiều thứ trong tay. Có một người đàn ông yêu thương mình ở bên cạnh với một cuộc sống đầy đủ về vật chất, hay có một công việc mình yêu thích cùng với thật nhiều bạn bè bên cạnh. Thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn vầng Mặt Trời đang dần khuất bóng ấy, tôi nhận ra hạnh phúc thật ra đơn giản đến nhường nào, chỉ cần trong lòng cảm thấy bình yên, đủ đầy, đó đã chính là hạnh phúc rồi.
Lúc này, khi tôi đang ngồi trước màn hình máy tính thì ở trong bếp, nồi súp nấm mà A Ngạn thích ăn nhất vừa sôi lên vừa tỏa ra hương thơm ngào ngạt khắp cả căn phòng. Tôi đợi A Ngạn trở về sẽ múc cho anh ấy một bát súp nóng hổi và động viên anh ấy sau một ngày làm việc đầy vất vả. Tôi nghĩ trong lúc ăn chắc hẳn anh ấy cũng sẽ cảm nhận được hương vị tràn ngập yêu thương trong bát súp giản đơn ấy.
Trên đây là nhật kí hạnh phúc ngày hôm nay của tôi. Thật mong rằng mỗi người chúng ta, mỗi ngày đều sẽ viết được cho mình những trang nhật kí ngập tràn hạnh phúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận