- Trang Chủ
- Hiện Đại
- Lấy Tình Thâm Mà Đổi Đầu Bạc (Dịch)
- Chương 46: TRẢ THÙ CŨNG CHÍNH LÀ TỰ KHIẾN MÌNH TỔN THƯƠNG
Bạn tôi kể rằng, chồng của em họ cô ấy ngoại tình, nhưng cô em đó cũng không muốn ly hôn mà chỉ mong đợi ngày chồng mình và người tình sẽ chấm dứt quan hệ.
Khóc cũng đã khóc, cãi vã cũng cãi vã rồi mà vẫn chẳng ích gì. Người đàn ông đó không đủ quyết tâm để ly hôn nhưng cũng không muốn chấm dứt với nhân tình. Vậy là cô gái tội nghiệp cứ chịu đựng sự giày vò ấy suốt nửa năm qua. Tình yêu ngày nào giờ đã trở thành nỗi hận khắc khoải trong tim. Giờ lúc nào cô ấy cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao để trả thù người ta chồng bội bạc. Chứng kiến cảnh đó, bạn của tôi muốn tôi có thể ra mặt giúp cô ấy khuyên nhủ người em họ của mình.
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đã kết bạn với nhau trên QQ. Cô ấy tỏ ra cảnh giác hỏi tôi rằng có phải tôi muốn đưa ra lời khuyên nhủ hay không. Nếu đúng như vậy thì khỏi cần nói chuyện tiếp làm gì.
Đáp lại, tôi nói rằng đúng là chị họ cô ấy muốn nhờ tôi tới để khuyên nhủ cô ấy từ bỏ ý định trả thù chồng nhưng tôi không định làm vậy.
Cô ấy tỏ ra khá ngạc nhiên hỏi tôi tại sao lại thế, tôi nói: "Nếu chị là em, cũng gặp phải một người đàn ông đáng hận như thế, chị cũng sẽ hận anh ta đến thấu tâm can. Nhưng người nói lời khuyên nhủ cũng chỉ là muốn tốt cho em,nhưng họ lại không phải em thì làm sao có thể hiểu được sự đau đớn giày vò và nỗi hận đang khắc sâu trong lòng em cơ chứ! Vậy nên những lời khuyên bảo đó có khác nào xát thêm muối vào tim em đâu!"
Sau khi nghe những lời đó, cô ấy đã không còn thái độ phòng bị như lúc đầu nữa. Cô ấy bắt đầu trải lòng: "Đến giờ chị mới là người đầu tiên hiểu được cảm giác của em. Chị nói xem, giờ em phải làm gì?"
Tôi đáp: "Chị không hiểu rõ về tình hình cụ thể của em nhưng em, nên nếu đưa ra lời khuyên, ý kiến thì không hay lắm. Chi bằng em nói chị nghe, em định làm như thế nào, biết đâu chị có thể giúp gì được cho em."
Cô ấy thoáng nghĩ ngợi rồi thấy tôi nói cũng có lí, vậy là bắt đầu kể cho tôi nghe về kế hoạch trả thù.
Cô ấy bảo thứ mà chồng mình coi trọng nhất chính là sự nghiệp, vì thế cô dự định sẽ bắt đầu từ việc đi tìm lãnh đạo của anh ta.
Tôi nói: "Thông thường đàn ông đều rất coi trọng sự nghiệp. Một khi sự nghiệp của anh ta gặp trắc trở thì chắc chắn sự đả kích ấy không hề nhỏ. Nhưng những người lãnh đạo thời bây giờ chẳng mấy ai đi quan tâm những việc như vậy. Kể cả em có khiến cho anh ta mất việc đi chăng nữa, anh ta vẫn có thể kiếm được một công việc mới. Hiện tại anh ta phải đưa tiền cho gia đình, nếu như mất việc rồi anh ta lại càng có lí do để không đóng góp tiền sinh hoạt, nuôi nấng gia đình nữa. Đến lúc đó chính em mới là người chịu tổn thất kìa. Em thấy có đúng không?"
Cô ấy suy nghĩ một hồi và cảm thấy tôi nói không sai, vậy là bỏ qua kế hoạch trả thù ấy. Cô tiếp tục: " Anh ta là một người rất chú trọng đến thể diện. Điều anh ta sợ nhất là em đem chuyện này làm ầm ĩ lên, vậy nên em quyết định sẽ dùng chuyện này để khiến anh ta không còn lỗ nẻ nào chui xuống nữa."
Tôi nói: "Chị có một người bạn cũng gặp tình cảnh như em. Cô ấy cũng đã lựa chọn cách này. Ban đầu người chồng kia rất sợ,nhưng khi cô ấy đã làm ầm ĩ lên rồi thì anh ta dường như lại chẳng còn quan tâm nữa. Mọi người xung quanh không những không chỉ trích anh ta như cô ấy tưởng tượng, ngược lại,họ còn nói rằng vợ chua ngoa, đanh đá như vậy bảo sao chồng đi ngoại tình."
Nghe đến đây,cô ấy có vẻ sốt sắng: "Thế này không được, thế kia cũng không xong, vậy tóm lại em phải làm thế nào bây giờ. Chị cho em một phương án đi!"
Tôi đáp: "Hiện giờ ngày nào em cũng chỉ vò đầu bứt tai nghĩ cách trả thù chồng, nhưng còn anh ta thì sao, anh ta vẫn đang sống rất tốt. Em càng làm cho cuộc sống của mình trở nên rối rắm, thì anh ta lại càng xem thường em. Cách trả thù tốt nhất chính là mình phải sống hơn anh ta,bước qua anh ta một cách đầy khinh bỉ rồi ném cho anh ta một câu: 'Kể từ khi rời xa anh,bà đây cứ như được đổi đời vậy.' Chỉ có cách báo thù ấy mới khiến em không phải chịu mất mát gì,ngược lại em còn nhận được nhiều hơn là mất nữa kìa. Em nghĩ kĩ lại xem."
Cô ấy cũng không phải kẻ ngốc, chỉ là nhất thời bị nỗi hận làm cho mù quáng. Cuối cùng đã quyết định sẽ làm theo cách của tôi, cố gắng để cuộc sống của mình luôn đầy ắp ý nghĩa và những điều mới mẻ.
Sau cùng, cô ấy hỏi tôi một câu: "Sao chị không khuyên em từ bỏ việc trả thù?"
Bởi vì tôi nghĩ, để quên một người hay vứt bỏ một mối hận thù cần cả một quá trình. Nhưng khi chúng ta khuyên bảo người khác, bản thân chúng ta chỉ ming rằng đối phương sẽ ngay lập tức lắng nghe và làm theo, vậy thì không phải là đang làm khó họ hay sao?
Cũng vì lẽ đó mà người đi khuyên lúc nào cũng nghĩ người được khuyên không biết đúng sai,còn người được khuyên lại cho rằng người đi khuyên chỉ biết nói mà chẳng biết đồng cảm.
Chuyện gì cũng vậy, đều cần chúng ta phải nghĩ cho thông suốt. Một khi đã nghĩ không thông thì người khác có nói gì cũng vô ích.
Cuối cùng tôi chỉ muốn nói với tất cả chúng ta một câu,trên đời này sự trả thù đẹp đẽ và ý nghĩa nhất chính là phải làm sao để mình có thể sống tốt hơn đối phương. Còn tất cả những cách trả thù khác đều sẽ khiến chính mình bị tổn thương mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận