Tôi và chồng thường xuyên dùng bữa ở một nhà hàng mang phong cách nông thôn. Nơi ấy dường như đã đem chúng tôi rời xa chốn ồn ào,tấp nập thường ngày và mang lại thứ cảm giác vô cùng mộc mạc,giản dị. Chính vì thế mà tôi và A Ngạn đều rất thích tới đó.
Có một lần, khi đồ ăn vừa mới được mang lên, đúng lúc chúng tôi đang ăn uống và trò chuyện vui vẻ, đột nhiên tôi cảm thấy dưới chân mình chạm phải một thứ gì đó mềm mềm,êm êm. Tôi ngạc nhiên nhìn xuống dưới. Ồ,hóa ra là một chú chó có bộ lông vàng đốm trắng. Đôi mắt nó đang ráo hoảnh nhìn tôi. Cũng vừa hay,bữa ăn hôm nay chúng tôi có gọi một đĩa sườn xào chua ngọt, tôi liền vứt xuống cho chú chó nhỏ hai miếng.
Chú chó ngoạm lấy miếng sương rồi trốn sang một bên, ung dung thưởng thức. Một lát sau, chắc là ăn hết sườn rồi,nó quay lại bàn chúng tôi, nhướn mắt nhìn tôi như ban nãy. Lúc ấy, lòng tôi cảm thấy vừa đáng yêu và tội nghiệp, nên đã lấy thêm hai miếng sườn nữa cho nó. Vậy là đến cả nửa đĩa sườn chua ngọt đều cho nó cả rồi.
A Ngạn thì cứ nhìn tôi vui vẻ cho chú chó nhỏ ăn.
Sau khi thanh toán, chú chó theo chúng tôi ra tận ngoài cổng, tôi nhẹ nhàng xoa đầu nó và bảo: "Tụi tao phải về rồi, mày cũng về đi."
A Ngạn cười rồi nói: "Em nghĩ rằng nó đang lưu luyến em sao? Là nó đang thăm dò xem liệu em có còn thịt hay không đó."
Tôi liếc nhìn A Ngạn một cái, tỏ vẻ không hài lòng.
Thời gian trôi qua,thoáng chốc tôi đã quên đi câu chuyện hôm đó. Khoảng một tháng sau, chúng tôi lại tới nhà hàng ấy dùng bữa. Tôi và A Ngạn vừa mới ngồi xuống chú chó nọ đã vội vàng chạy tới. Tôi mừng rỡ nói với A Ngạn: "Anh xem,nó chạy tới rồi kìa,nó vẫn còn nhớ em đó!"
A Ngạn nhìn theo ánh mắt của tôi, rồi lại nhìn ngó những thực khách đang ngồi xung quanh, nói: "Ở đây bao nhiêu người như vậy, sao mà em biết được là nó đến tìm em?"
A Ngạn vừa mới dứt lời,chú chó nhỏ đã chạy đến bên bàn ăn của chúng tôi rồi nằm bò dưới chân tôi. Sau đó thì lắc lắc cái đầu nhìn tôi trân trân. A Ngạn ngạc nhiên nói: "Nó còn nhớ em thật kìa!"
Vậy là hôm đó, trong thực đơn bữa ăn, chúng tôi đã gọi thêm một đĩa sườn xào chua ngọt. Và đương nhiên, quá nửa lại là để phần nó rồi.
Cũng chính vì chú chó nhỏ ấy mà tôi thích đến nhà hàng đó. Mỗi khi chúng tôi đến, nó đều ngay lập tức xuất hiện. Thậm chí có lần, lúc vừa bước xuống xe, nó đã từ chỗ nào vội vàng chạy tới rồi cứ theo sau bước chân tôi như vậy. Nó vui mừng quẫy quẫy cái đuôi. Còn tôi, lần nào cũng gọi thêm một đĩa sườn xào chua ngọt.
A Ngạn nói rằng lần nào tới nó cũng theo tôi, là bởi vì nó biết tôi sẽ cho nó ăn sườn. Nhưng tôi lại cảm thấy rằng, chính bởi sự yêu mến và nhiệt tình của chú chó nhỏ và dành cho chúng tôi đã khiến tôi muốn lui tới nhà hàng này.
Mỗi khi trông thấy nó hào hứng và hồ hởi chạy ra đón, tâm trạng tôi sẽ trở nên phấn chấn hơn. Vậy nên cũng chẳng biết rốt cuộc là tôi cho ăn thịt hay là nó cho tôi tâm trạng thoải mái, hoặc cũng có thể là cả tôi và nó đều cảm kích lẫn nhau chăng?
Trên đường về, A Ngạn nói với tôi: "Nếu như chúng ta có thể đối xử với người mình yêu thương giống như chú chó ấy, thì có lẽ cuộc hôn nhân nào cũng đều có kết cục tốt đẹp."
Tôi liếc nhìn anh,hỏi: "Vậy ý anh là chúng ta nên học theo sự trung thành của chú chó nhỏ sao?"
A Ngạn nói: "Đó chỉ là một phần thôi. Em thấy đó, mỗi khi chúng ta tới ăn cơm, nó đều chào đón rất nồng nhiệt. Cũng có thể trước lúc mình đến nó vừa đi đánh nhau với một con chó khác thì sao? Nhưng nó cũng không hề để những cảm xúc tiêu cực ấy trong lòng mà ra đón chúng ta. Giá như tất cả chúng ta đều có thể chào đón người mình yêu thương trở về nhà một cách ân càn và nồng nhiệt như thế, không có trách cứ, cũng chẳng có phàn nàn, anh nghĩ sẽ chẳng có ai là không muốn về nhà cả. Hơn nữa, chú chó cũng thật dễ dàng để cảm thấy thỏa mãn, chỉ cần em cho nó ăn sườn là được rồi. Trong khi chúng ta, có bao nhiêu người khi đối xử với vợ hay chồng mình đều thích đưa ra thật nhiều yêu cầu mà cái nào cũng rất khắt khe. Bất kể đối phương có cố gắng đến mấy vẫn không đủ. Vậy nên, ở điểm này, chúng ta nên học theo chú chó nhỏ đó."
Tôi mỉm cười nói với A Ngạn: "Được rồi! Vậy từ giờ em sẽ học cách của chú chó ấy để đối đãi với anh."
A Ngạn đưa tay kên xoa đầu tôi, cười đắc ý: "Vậy thì anh cũng hứa sẽ chăm chỉ kiếm tiền, để ngày nào cũng cho em được ăn sườn thỏa thích."
Có rất nhiều cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Cũng có không ít những gia đình duy trì cuộc sống hôn nhân một cách đầy vất vả. Có lẽ, cũng chỉ vì đã thiếu đi sự nồng nhiệt và một trái tim bình lặng khi đối đãi với nhau. Tất cả cũng chỉ có vậy mà thôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận