Một buổi sáng nọ khi vừa tỉnh giấc A Ngạn đã rủ tôi: "Chúng mình đi du lịch nào!"
"Được,lúc nào khởi hành?" - Tôi đáp.
A Ngạn vừa ngồi dậy vừa bảo tôi: "Ngay bây giờ, em dậy thu dọn ít đồ đi, mang một vài bộ quần áo để thay, điện thoại di động, chứng minh thư và hộ chiếu là được rồi."
Tôi đưa tay sờ lên trán A Ngạn rồi lại sờ trán mình, anh ấy đâu có sốt. Trước giờ anh ấy vẫn luôn là người sắp xếp mọi thứ rất cẩn thận, tỉ mỉ, sao bỗng nhiên hôm nay lại ngược đời thế này?
Phải đến tận khi thấy A Ngạn đặt vé máy bay và khách sạn trên Ctrip tôi mới tin rằng anh ấy thật sự muốn có một chuyến du lịch nói-đi-là-đi-ngay.
Một tiếng sau,tôi và A Ngạn đã trên đường ra sân bay. Anh ấy tỏ ra rất hài lòng với sự hưởng ứng nhiệt tình của tôi.
"Không ngờ em lại phối hợp ăn ý với anh như vậy. Anh còn nghĩ em sẽ phải lo lắng 'Công việc thì phải làm sao? A Ngai thì làm thế nào?' Anh không nghĩ rằng em nói đi là đi,còn quyết đoán hơn cả những gì anh tưởng tượng."
Tôi tròn mắt ngạc nhiên: "Đã qua cái tuổi bồng bột rồi mà vẫn có thể trải nghiệm sự phấn khích mãnh liệt như vậy thật hiếm hoi. Công việc của em sẽ không vì em vắng mặt vài ngày mà phải đóng cửa. Còn A Ngai, cô giúp việc có chìa khóa, cô ấy sẽ đến thay mình chăm con."
A Ngạn nhìn tôi với ánh mắt đồng thuận,tán thưởng. Anh nói: "Em đúng là rất biết suy nghĩ, thảo nào anh lại yêu em đến vậy."
Tôi nở một nụ cười nham hiểm đáp lại anh: "Cũng chẳng còn cách nào khác. Em mà không đi cùng anh,nhỡ anh lại đưa người khác đi cùng thì không phải em lỗ to à?"
Ban đầu A Ngạn muốn đi Anh, nhưng vì thủ tục xin cấp visa Anh khá rắc rối nên cuối cùng anh ấy đã quyết định đi Maldives. Vì visa Maldives là visa nhập cảnh sân bay nên xử lí thủ tục sẽ nhanh và thuận tiện hơn.
Mãi cho đến tận lúc máy bay cất cánh,tôi vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Buổi sáng vẫn còn thức giấc trên chiếc giường ở nhà, thế mà đến chiều đã trên máy bay đến Maldives rồi. Ngày trước, mỗi lần ra nước ngoài chúng tôi đều phải chuẩn bị rất kĩ lưỡng. Nào kà tìm kiếm đường sá, lên kế hoạch tỉ mỉ. Đến tận lúc đi rồi mà trong tay vẫn cầm một tập dày cộp toàn là cẩm nang hướng dẫn du lịch. Cũng chính vì chuẩn bị kĩ càng như vậy mà chuyến đi đã đánh mất kha khá sự ngóng chờ và kì thú. Thậm chí còn có những chuyến đi tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, cuối cùng lại vì vấn đề thời gian mà bị lỡ dở.
Bạn bè xung quanh tôi,nhiều người cũng lên kế hoạch du lịch này nọ. Người thì muốn đi Anh tầm nửa tháng,người lại muốn đi du lịch Châu Âu một tháng rồi về. Nhưng những kế hoạch ấy hầu như đều không thực hiện được.
Lí do là gì?
Rất đơn giản: Thời gian và tiền bạc!
Vấn đề tiền bạc bao gồm tiền nhà trả góp còn chưa xong, tiền đóng học cho con chưa đủ thì lấy đâu ra tiền để đi du lịch như vậy!
Còn vấn đề thời gian thì càng không cần phải nói. Công việc bận bịu lấy đâu ra thời gian mà nghỉ nhiều như vậy. Giờ cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, sau này về già, nghỉ hưu rồi đi chơi vẫn chưa muộn!
Cứ như thế, giấc mơ du lịch của biết bao nhiêu người vì những đấu tranh, những mâu thuẫn trong suy nghĩ như thế mà cuối cùng đành bỏ ngỏ.
Tôi hỏi A Ngạn sao tự nhiên lại muốn đi du lịch thế này?
Anh nói: "Vì anh muốn xem thử mình có còn cảm giác phấn khích như hồi trẻ nữa không, hay giờ cuộc sống chỉ còn là những tháng ngày trôi qua êm đềm như vậy?"
Chúng tôi đã từng đến thăm Maldives ba năm trước. Vào thời điểm đó, chúng tôi chọn tour du lịch tự túc vào nhà cao điểm, giá thuê nhà nổi cũng rất đắt.
Kỳ nghỉ của A Ngạn khá ngắn, vì muốn đi thăm thú càng nhiều nơi càng tốt nên đến chỗ nào cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, thậm chí ngay cả nhà nổi mà bấy lâu nay muốn được trải nghiệm cũng không được tận hưởng cho thỏa mãn. Đến khi trở về rồi, hai chúng tôi vẫn cảm thấy như mình chưa từng đặt chân đến đó vậy.
Chính vì lí do này mà A Ngạn muốn đi Maldives một lần nữa!
Chuyến đi lần này của chúng tôi hoàn toàn không có bất cứ lịch trình nào, cũng không sắp xếp kế hoạch đến hòn đảo nào,chơi ra sao. Mỗi sáng đều ngủ ngon cho đến khi tự mình tỉnh giấc, đói thì đi ăn lười rồi thì nằm gối đầu trên những con sóng đọc sách,nghe nhạc. Nếu ở trong phòng thấy bí bách quá thì ra ngoài đi dạo và ngắm hoàng hôn.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy những ngày tháng lặp đi lặp lại khiến mình mất đi sự kì vọng và cả sự lãng mạn. Ngày nào cũng sống một cuộc đời như thể đã được lập trình sẵn, khi thì không có việc gì làm, khi thì bận tối tăm mặt mũi. Dường như chúng ta đều quên mất việc phải dừng lại và lắng nghe trái tim mình.
Nhiều người năm nào cũng đi du lịch, nhưng thân xác họ đang ở một vùng đất xa lạ còn tâm hồn thì lại treo trên những công việc dở dang ở nhà, họ không thể gạt bỏ những chuyện khác sang một bên để toàn tâm toàn ý tận hưởng một chuyến du lịch. Hoặc vì đã lên quá nhiều lịch trình, nên chỉ cưỡi ngựa xem hoa một vài công trình kiến trúc nổi tiếng hay một vài cảnh đẹp thiên nhiên. Cho đến khi trở về, thứ còn lại trong kí ức sẽ chỉ là "À...mình đã từng đến nơi đó!"
Đôi khi hãy để cho trái tim mình được nghỉ ngơi, bạn sẽ cảm nhận trong gió có một sức sống bao la, được chạm vào từng vệt nắng, cảm nhận thấy sự độc đáo của một bông hoa dại bên đường, cũng có thể sẽ bắt gặp một người thật đặc biệt, phát hiện những linh cảm thú vị, đấy mới là trải nghiệm tuyệt vời nhất.
Có những chuyện bây giờ không làm thì ngoảnh đi ngoảnh lại thấy đầu đã hai thứ tóc rồi.
Có những chuyện giờ cứ lần lữa thì sau này sẽ càng không bao giờ làm được.
Có những chuyện cho dù sau này có thực hiện được thì cũng không còn một trái tim, một tâm hồn như thuở ban đầu nữa rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận