Dịp Tết Thanh minh tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến.
Mẹ ngó nghiêng tôi một hồi rồi nói: "Trông con béo lên một chút rồi, có vẻ A Ngạn chăm sóc con tốt đấy."
Nghe mẹ nói xong tôi vô cùng kinh ngạc, vội vàng chạy vào phòng lấy cái gương rồi ngó bên này nhìn bên kia. Càng nhìn càng thấy hình như mình béo lên thật rồi.
Lúc về nhà, tôi hỏi A Ngạn, anh ấy nhìn tôi một hồi rồi cũng gật gật đầu: "Hình như cũng béo lên một chút, mặt em trông có da có thịt hơn rồi."
"Thật à? Anh không lừa em đấy chứ?" - Tôi hỏi lại A Ngạn.
A Ngạn bị tôi làm phiền đến mức không chịu nổi nữa, anh nói: "Em đi cân thử là biết ngay thôi mà."
Câu nói vừa dứt, tôi mới chợt bừng tỉnh, chạy vội ra khỏi phòng sách để đi cân, đúng là tôi đã lên được một cân rưỡi.
Thấy vậy A Ngạn cũng không quên châm chọc tôi: "Em thử nghĩ xem, mua về cân rưỡi thịt đặt lên thớt thì sẽ như thế nào nhỉ?"
Tôi thật sự đã bị lời châm chọc của A Ngạn trêu tức. Tôi đi quanh phòng vài vòng, vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng đã hạ quyết tâm. Tôi quay sang nói với A Ngạn bằng giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Em sẽ giảm cân. Anh nhất định phải giám sát em."
A Ngạn nhìn vẻ mặt đầy kiên quyết của tôi, anh đáp: "Thôi khỏi cần giảm cũng được, dù sao em cũng mới 46 cân,như vậy là quá gầy rồi. Mà kể cả em có béo lên đến 100 cân thì anh cũng không chán ghét em đâu."
Tôi còn chưa kịp động lòng với lời động viên của A Ngạn thì anh ấy đã nói tiếp: "Có điều người xưa đã nói, con gái đừng quá 50 cân. Nếu mỗi tháng em tâng cân rưỡi, thì sau một năm sẽ tăng 18 cân, vậy thì chỉ cần hai năm thôi là em đã trở thành một bà mập rồi."
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện lên bộ dạng của mình lúc 80 cân, rồi không cần suy nghĩ, tôi tuyên bố chắc nịch: "Từ ngày mai em sẽ bắt đầu tuyệt thực. Không! Là ăn kiêng!"
Tối hôm đó,tôi đã bê cái cân vào trong phòng ngủ để tiện theo dõi.
Ngay ngày hôm sau, tôi bắt đầu chiến dịch quyết tâm không ăn cơm, cũng sẽ không ăn quà vặt một cách tùy tiện. Thay vào đó mỗi bữa đều có hai món rau, thêm một chút hoa quả.
Quả nhiên sau hai ngày đã đạt hiểu quả rõ rệt. Tôi sung sướng khi thấy mình đã giảm được một cân.
Đến ngày thứ ba, tôi bắt đầu cảm thấy bụng đói cồn cào. Trong khi một mình A Ngạn ngồi tận hưởng bữa cơm với đủ sáu món và một bát canh thì tôi ngồi bên cạnh chỉ biết nuốt nước miếng ừng ực.
Thấy vậy, A Ngạn không đành lòng, anh nói: "Đây đều là những món em thích, ăn một chút đi."
Lòng tôi giằng xé, đấu tranh một hồi, cuối cùng gật đầu: "Cũng được, em sẽ ăn một chút vậy."
Chẳng biết có phải vì hai ngày nay đều không được ăn uống no nê hay không mà sao tôi thấy mấy món này ngon quá. Thấy tôi ăn uống ngon lành, A Ngạn đánh tiếng: "Không phải em nói chỉ ăn một chút thôi sao?"
Vậy là cuối cùng tôi đã ăn hết một bát cơm. Thức ăn trên bàn chắc cũng phải vào bụng tôi đến quá một nửa. Cuối cùng chỉ còn biết ngồi trách móc A Ngạn đã dụ dỗ tôi ăn uống.
Cứ như thế, quá trình giảm cân của tôi bữa đực bữa cái. Sau một tháng chẳng những không giảm được cân, đã vậy lại còn tăng lên một cân nữa.
Nhìn bộ dạng đau lòng của tôi, A Ngạn động viên: "Em đừng giảm cân nữa, chỉ cần em duy trì được cân nặng hiện tại là ổn rồi."
Không hiểu sao tôi cảm thấy trong lời nói của A Ngạn chứa đựng sự lo lắng rằng tôi càng giảm cân lại càng béo.
Ngay sáng hôm sau, khi tôi vẫn còn đang vùi mình trên giường, A Ngạn đã kéo tôi dậy.
"Nhịn ăn để giảm cân sẽ không tốt cho sức khỏe, hiệu quả lại không cao,bắt đầu từ hôm nay em hãy dậy và tập thể dục cùng anh." - A Ngạn nói.
Trong những thứ tôi ghét nhất trên đời thì tập thể dục chắc chắn sẽ đứng hàng đầu. Nhưng vì tương lai có một thân hình thật đẹp, tôi đã phải đấu tranh tư tưởng rất quyết liệt để quyết định có tập thể dục hay không.
Thấy tôi còn lưỡng lự, A Ngạn tiếp thêm động lực cho tôi: "Tập thể dục không những giúp em giảm cân mà còn giúp em sở hữu một làn da khỏe mạnh, hồng hào mà không một loại mĩ phẩm nào có thể làm được."
Nghe vậy, tôi bò dậy khỏi giường nhanh như chớp rồi cùng A Ngạn ra ngoài chạy bộ.
A Ngạn chạy phía trước, ngoái đầu lại nhìn tôi: "Anh thật không hiểu nổi con gái bọn em, vì vóc dáng, vì gương mặt mà khổ thế nào cũng cố chịu đựng. Nếu bọn em mà đi làm với tính thần như thế thì anh đảm bảo rằng, ở bất cứ lĩnh vực gì các em cũng sẽ luôn là người đứng đầu."
Tôi lắng nghe nhưng chẳng đáp nổi lời nào, vì hiện giờ chạy bộ đến thở còn chẳng ra hơi nói gì tiếp chuyện nữa.
Cứ như thế tôi đã cố gắng chạy được năm ngày, thật vô cùng khốn khổ. Sáng nào tỉnh dậy cũng chỉ mong trời mưa. Cuối cùng, đến ngày thứ bảy thì trời mưa thật. Kể từ sau ngày hôm ấy,kế hoạch dậy sớm chạy bộ của tôi cũng bị bỏ dở giữa chừng. Mặc kệ A Ngạn có lôi kéo thế nào tôi cũng sống chết không chịu rời khỏi giường.
Kết quả là kế hoạch giảm cân của tôi đã thất bại thảm hại. Nhưng có một điều kiện tôi vừa ngạc nhiên vừa vui sướng đó là ít lâu sau, tôi bước lên cân thử thì phát hiện ra cân nặng của mình về lại như cũ rồi. Thật kì lạ!
Từ câu chuyện giảm cân này tôi rút ra được một số bài học như sau:
Một là,đàn ông đều thích những cô gái có thân hình chuẩn mực, kể cả có yêu mình đến mức nào, bởi vì không ai muốn đi cùng một cái "thùng phuy di động" ra ngoài cả.
Hai là, những người ngay cả cân nặng của mình cũng không kiểm soát được thì nói gì đến việc kiểm soát cuộc đời mình cơ chứ. Từ đó có thể thấy, cho dù mình là người thiếu nghị lực thì ít nhất việc giảm cân cũng phải thật kiên trì.
Ba là, nếu chúng ta quá bận tâm vào một điều gì đó sẽ chỉ khiến mình khổ sở vô ích. Có khi chẳng chú ý đến nó nữa thì điều mình muốn tự nhiên sẽ tới.
Cuối cùng là đừng có bắt đàn ông phải cai thuốc,cai rượu. Điều ấy thật quá tàn nhẫn. Hãy thử nghĩ đến lúc mình đang giảm cân mà bụng mình lại sôi ùng ục xem.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận