Có một lần tôi hỏi A Ngạn: "Chúng mình biết nhau đến giờ cũng gần 10 năm rồi, không nói là đi guốc trong bụng nhau nhưng cũng xen như quá đỗi thân thuộc. Vậy anh nói xem, trong mắt anh em là người như thế nào?"
A Ngạn có vẻ sợ tôi đang gài bẫy gì nên cứ vòng vo chẳng muốn trả lời. Và tất nhiên không thể qua mắt tôi được,tôi nhất quyết bắt anh ấy phải trả lời thật lòng.
"Em á, nhìn đâu cũng toàn ưu điểm, đơn giản mà nói en là một người hoàn hảo!" - Anh ấy buông lời nịnh nọt.
Tôi đáp: "Nếu thật sự là thế thì em còn hỏi làm gì. Anh phải nói rõ những ưu,nhược điểm của em để em biết đường sửa chỗ sai và phát huy những điểm tốt. Anh mà không nói ra, sau này xảy ra cãi vã hay mâu thuẫn gì thì tất cả là do anh. Ai bảo em là người hoàn hảo? Người hoàn hảo thì làm sao mà mắc sai lầm được, đúng không?"
Thấy tôi nói có lí, A Ngạn suy nghĩ một hồi rồi bảo: "Nói về những khuyết điểm của em thì thật sự bình thường anh không để ý lắm. Nhưng giờ nghĩ lại, khách quan mà nói thì cũng có vài điểm cần sửa."
Trong khi tôi im lặng chờ đợi những lời tiếp theo của A Ngạn thì anh còn phải xác định lại với tôi một điều trước khi vào vấn đề chính: "Em phải hứa là không giận thì anh mới dám nói."
Nghe đến đây thôi là tôi đã biết được những lời A Ngạn sắp nói kiểu gì cũng khiến tôi nổi giận. Nhưng để dụ anh ấy nói ra, tôi đã gật đầu đồng ý.
"Đầu tiên, em là một người có cái tôi rất lớn. Ví dụ, có những việc anh không cho em làm, nhưng nếu lòng em đã quyết thì đảm bảo sẽ không nghe lời anh. Mặc dù thực tế nhiều lần đã chứng minh là em đúng, nhưng em vẫn nên vâng lời chồng một chút."
Nghe đến đây tôi phải cố gắng nhịn cười để A Ngạn nói tiếp. Quả nhiên chủ nghĩa đàn ông của A Ngạn đã ăn sâu bám rễ rồi.
"Thứ hai,em quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình." - A Ngạn nói tiếp.
Tôi hỏi lại với giọng điệu đầy hoài nghi: "Em tuyệt tình chỗ nào cơ chứ? Em đã bao giờ như vậy với anh chưa?"
A Ngạn tỏ ra oan ức: "Em nói nếu như anh ngoại tình, em sẽ không bao giờ níu kéo mà lập tức viết đơn ly hôn rồi sẽ mang tất cả bỏ đi, quá tuyệt tình còn gì nữa! Cứ xem như em không giống những người phụ nữ khác cho chồng cơ hội hết lần này đến lần khác, thì cũng không thể đến một cơ hội sửa sai cũng không cho như vậy. Em làm thế anh sẽ đau lòng lắm đấy."
Tôi "hừ" một tiếng đầy lạnh lùng rồi đáp lại: "Anh mà ngoại hình thì em mới là người phải đau lòng. Dù sao nếu chuyện xảy ra thật thì em vẫn quyết không bỏ qua."
Đến đây A Ngạn không nói gì về chủ đề ấy nữa mà tiếp tục liệt kê khuyết điểm của tôi: "Thứ ba, em quá thông minh. Đôi khi đứng trước em anh cảm thấy mình chẳng có đất để thể hiện nữa. Người ta thường nói phụ nữ có thể học được rất nhiều từ đàn ông,nhưng hình như anh thì ngược lại, anh đã học được rất nhiều thứ từ em. Còn nữa, anh luôn nghĩ rằng cả đời này sẽ là của em, nhưng hình như em lại có chút gì đó không chắc chắn. Nhiều khi anh không thể hiểu được em. Em nói xem, có phải em nên thể hiện cho anh thấy nhiều hơn nữa rằng cả đời này sẽ ở bên cạnh anh không?"
"Bởi vì em sợ nếu để anh thấy hết được tâm tư tình cảm của mình rồi anh sẽ dần chán ghét em. Khi ấy anh sẽ không còn cảm giác được thử thách và mất đi ham muốn được chinh phục. Đến hôm nay, em đã hiểu tại sao mọi người đều nói làm phụ nữ thật khó!"
A Ngạn đang định tiếp lời, tôi đã lập tức cau mày hỏi: "Còn nữa... Em có nhiều khuyết điểm đến vậy sao?"
A Ngạn thật thà gật đầu: "Tất nhiên rồi, khuyết điểm của em không chỉ có vậy đâu. Ví dụ, em không thể chịu được khổ cực. Lần trước, khi chúng mình không may bị lạc đến một ngôi làng và phải ở nhờ lại đó. Mặc dù en không nói gì nhưng cứ nhất định phải mặc quần áo ngủ. Lúc đó anh đã nghĩ, lỡ đâu đến lúc sự nghiệp của anh phá sản thì liệu em có chịu được khổ cực không đây?"
Tôi nhớ lại ngày hôm đó rồi đáp trả A Ngạn: "Anh không nghĩ được cái gì hay ho hơn à, cứ nghĩ đến phá sản làm gì? Nếu như anh thật sự rơi vào bước đường ấy thì em đảm bảo vẫn sẽ duy trì mức sống như hiện nay cho cả nhà mình."
Nghe vậy A Ngạn thở hắt ra một cách bất lực. Anh nói: "Để em gánh vác việc duy trì gia đình mình thì còn đâu là tôn nghiêm của anh nữa. Đã vậy thà chết đi cho xong."
Tôi bảo anh rằng: "Đã là đại trượng phu thì phải linh hoạt trong mọi chuyện,biết ứng phó, thích nghi với tình hình để chờ đợi cơ hội phục thù chứ không thể cứng nhắc như vậy được."
A Ngạn không thèm quan tâm đến những gì tôi nói, vẫn cứ thao thao bất tuyệt: "Mặc dù bình thường em là một người rất rộng lượng và ngay thẳng, nhưng một khi đã rơi vào tầm ngắm của em thì em sẽ cẩn thận đề phòng hơn ai hết. Còn nữa, lúc em dịu dàng thì rất dịu dàng, nhưng một khi đã nhanh thì cũng ngang ngược lắm."
Tôi ấm ức bảo anh ấy rằng có gì thì lần này hãy nói cho bằng hết đi. Thế rồi anh ấy bảo nếu nói hết một lần thì nhiều quá, tôi sửa cũng đủ mệt rồi, nên tạm thời nói đến đây thôi!
Tôi giận đến mức không nói nên lời.
Nhưng A Ngạn cũng không để câu chuyện kết thúc như vậy, một lúc sau anh ấy nói tiếp: "Nhưng em có một ưu điểm đủ để làm lu mờ hết tất cả những khuyết điểm trên. Đó là trong mọi hoàn cảnh em đều biết cách suy nghĩ. Nếu có phạm phải chuyện gì không đúng em cũng biết kịp thời hối cải chứ không phải kiểu đã quyết là sẽ mặc kệ tất cả, cắm đầu cắm cổ lao vào đến nỗi không rút ra được. Đây là phẩm chất đáng quý hiếm người có được.
Ngoài ra, em vẫn còn một ưu điểm rất lớn khác đó là luôn luôn suy nghĩ lạc quan và tích cực. Em chưa bao giờ oán trách điều gì cả. Ở bên em lâu như vậy, anh cũng dần trở nên tích cực hơn. Anh nhận ra được một điều đó là dù có chuyện gì xảy ra đi chẳng có thì cũng chẳng có gì to tát cả.
Còn nữa, anh thích nhất chính là tấm lòng tràn đầy yêu thương của em. Em không theo đạo Phật, nhưng lại vô cùng từ bi, lúc nào cũng thật lòng mong người khác được hạnh phúc. Vậy nên, em chính là người con gái mà anh thích nhất."
Được nghe A Ngạn nói ra những lời đó đầy thành thật, lòng tôi vô cùng hạnh phúc, nhưng vẫn cứ giả vờ giả vịt: "Lúc nãy anh vừa tuôn ra một tràng khuyết điểm của em cơ mà."
"Anh nói một khi em đã đề phòng cái gì thì sẽ cẩn thận hơn bất cứ ai. Thật ra anh vẫn nghĩ, trừ những việc như phóng hỏa giết người ra thì tốt hay xấu đều rất khó phân định. Trong mắt người yêu em sẽ không có khuyết điểm mà chỉ là những điểm khác biệt mà thôi. Chính những đặc điểm ấy mới khiến em trở thành một con người đa diện đầy thú vị."
Thực tình trong chúng ta không có ai hoàn hảo, chỉ bởi vì người mình yêu mà cố gắng hoàn thiện bản thân để ngày càng tốt đẹp hơn. Bạn đời của chúng ta cũng vậy, không phải cái gì hoàn mĩ, nhưng cũng vì yêu mà ta biết biến khuyết điểm của anh ấy thành ưu điểm mà thôi.
Trong cuộc sống chắc hẳn chúng ta đều đã gặp phải tình huống này: Đối với người mình thích thì người ta làm gì cũng là tốt, là đẹp. Ngược lại,một khi đã ghét ai rồi thì cho dù họ làm gì mình cũng sẽ cảm thấy chướng tai gai mắt.
Trong tình yêu, tình huống này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nếu trong mắt ai đó bạn là một người chỉ có ưu điểm thì không phải do con người bạn thật sự tốt đến thế đâu, mà chỉ vì anh ấy yêu bạn nên thấy vậy thôi.
Còn nếu như trong mắt ai đó bạn chỉ có toàn khuyết điểm, thì cũng không phải là bạn thật sự tệ đến thế, mà chỉ là vì anh ta không yêu bạn mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận