HẸN ƯỚC 50 NĂM
A Ngạn bàn với tôi, vào ngày kỉ niệm tròn 10 năm chúng tôi quen nhau, anh ấy muốn tiến hành một nghi thức thật long trọng. Năm đó hôn lễ của chúng tôi đơn giản quá nên A Ngạn vẫn luôn cảm thấy tủi thân thay cho tôi.
Anh ấy đưa tôi xem kế hoạch của mình. Anh định mời người nhà và bạn bè thân thiết hai bên, bao vé máy bay đưa tất cả đi Tam Á một chuyến, rồi sẽ tổ chức nghi lễ tròn 10 năm ấy trên bãi cát của một khách sạn năm sao nào đó.
Gương mặt A Ngạn tràn đầy yêu thương, anh nói: "Anh muốn nói với tất cả mọi người rằng chúng ta đã sống với nhau hạnh phúc như thế nào suốt những năm qua, cũng muốn để cho mọi người phải ngưỡng mộ em. Đến lúc ấy, anh sẽ đưa em đi Thượng Hải và đặt may cho em một bộ sườn xám thật đẳng cấp. Anh cũng còn một món quà bí mật khác muốn tặng cho em nữa."
Niềm xúc động dâng đầy trong lòng tôi, nhưng tôi vẫn từ chối đề nghị của A Ngạn. A Ngạn tỏ ra khó hiểu hỏi lại: "Em không thích à? Đó chẳng phải là điều mà cô gái nào cũng mong muốn sao? Hay là em không thích kế hoạch,cách sắp xếp của anh? Em nói xem, em thích như thế nào?"
"Em nghĩ mình chỉ cần tìm một nơi nào đó không khí ổn một chút rồi hai đứa mình vui vẻ cùng nhau kỉ niệm ngày đó là được rồi anh ạ." - Tôi đáp.
A Ngạn có vẻ không bằng lòng lắm, cho rằng tôi đã phụ lòng anh ấy.
Chẳng trách vì sao A Ngạn lại không vui. Năm đó anh ấy muốn làm cho tôi một hôn lễ thật hoành tráng, cuối cùng lại phải theo đề nghị của tôi, chỉ đơn giản là cùng nhau ăn một bữa cơm.
Năm đó tôi không muốn làm hôn lễ long trọng thật ra cũng vì một lí do đặc biệt.
Tôi và A Ngạn kết hôn cũng khá muộn, bạn bè xung quanh đều đã lần lượt kết hôn cả rồi nên hôn lễ lớn nhỏ tôi đều đã tham dự không biết bao nhiêu lần. Lễ đường nào cũng rất náo nhiệt và khiến người ta cảm động, nhưng không ít cặp đôi chẳng được bao lâu đã ly hôn. Cứ mỗi lần nghĩ lại về cảnh tượng ngày kết hôn của họ mà lòng tôi không khỏi bùi ngùi.
Chính vì thế mà tới lượt mình, tôi đã chẳng còn tha thiết gì với việc tổ chức một đám cưới thật hoành tráng nữa. Tôi cho rằng chỉ cần hai người có thể sống thật tốt cũng nhau, yêu thương lẫn nhau, cuộc sống hòa thuận,đó mới chính là hạnh phúc lớn lao nhất.
Tôi của bây giờ còn coi trọng thực tế hơn cả ngày xưa nữa. Việc tổ chức một nghi thức thật long trọng đối với tôi mà nói giống như đang bày ra cho người khác xem vậy. Sau tất thảy những hào nhoáng ấy, trong lòng sẽ chỉ còn sự hụt hẫng. Tôi mong A Ngạn cũng có thể thông cảm cho suy nghĩ của mình.
Nói về hạnh phúc tôi là một kẻ vô cùng tham lam. Hạnh phúc 10 năm với tôi chẳng bao giờ là đủ, chí ít phải là 50 năm. Vậy nên tôi đã nói với A Ngạn rằng: "10 năm cũng chỉ là một mốc thời gian trong cả chặng đường dài mà thôi. Nếu thật sự cần tổ chức môt nghi lễ trọng đại như vậy, thì em hi vọng rằng vào ngày kỉ niệm 50 năm khi mái đầu anh đã bạc, làn da em nhăn nheo, anh vẫn tuyên bố chắc nịch rằng sẽ cùng em đi hết cuộc đời này. Lúc đó cho dù là ai nghe những lời như vậy cũng sẽ mỉm cười chúc phúc cho chúng mình. Hạnh phúc cứ để thời gian chứng minh đi."
A Ngạn vẫn không đồng tình,anh nói: "Chúng mình tổ chức kỉ niệm 10 năm trước, rồi đến 50 năm lại tổ chức lần nữa, có liên quan gì nhau đâu."
Tôi phải làm sao để có thể nói cho anh ấy hiểu được sự kiêng kị đang ẩn náu trong lòng mình. Tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ không được như ý muốn, có càng nhiều sẽ mất càng nhiều.
Cuối cùng thì A Ngạn vẫn quyết định tôn trọng ý kiến của tôi. Chúng tôi đã giao hẹn đến ngày kỉ niệm 50 năm nhất định sẽ mời bạn bè, người thân để chứng giám cho tình yêu của chúng tôi.
Món quà bí mật mà A Ngạn dành tặng tôi chính là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng hoàn mĩ, bên trên còn khắc bốn chữ: "Bạch đầu giai lão". Ban đầu anh ấy định khắc bốn chữ "Đến chết không đổi", nhưng lại cảm thấy sự xuất hiện của chữ "chết" không mấy may mắn, nên mới đổi thành "Bạch đầu giai lão".
Lúc A Ngạn tặng chiếc nhẫn cho tôi, anh bảo: "Tặng em một chiếc nhẫn kim cương hoàn mĩ không phải vì giá trị tiền bạc của nó mà bởi vì anh hi vọng rằng tình yêu của chúng mình cũng sẽ mãi mãi bền chặt, vững vàng như kim cương vậy."
Sau đó tôi chỉ đeo nó vài hôm rồi cất vào trong két sắt.
A Ngạn thấy vậy liền cười bất lực, anh lắc đầu nói: "Cái tính giữ của thành thần ấy của em sao chẳng thay đổi được thế, chỉ cần là đồ đắt tiền thì y rằng sẽ cất vào két sắt."
Tôi bĩu môi đáp lại: "Cuộc đời dài lắm, anh cũng biết thừa em là người hậu đậu hay quen. Nếu không cất đi thì em cũng không dám đảm bảo rằng đến ngày kỉ niệm 50 năm của chúng mình nó vẫn còn hay đã mất tích ở đâu rồi."
Mong rằng 50 năm sau cả hai vẫn còn sống,vẫn còn yêu thương nhau, tình yêu sẽ mãi vẹn nguyên từ khi trái tim biết rung động cho tới tận lúc về già. Đó mới là điều đẹp đẽ nhất.
Cuộc sống còn chưa viên mãn, hạnh phúc còn nên kéo dài, đó là điều trân quý nhất!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận