Dịch: Hoangforever
Thành phố Tùng Hải.
Bảy rưỡi sáng, trong căn phòng mờ mờ, trên chiếc giường lớn mềm mại, Trương Nguyên Thanh đột nhiên tỉnh dậy, ôm đầu, lưng cong lại như con tôm.
Hắn đau đầu tới nỗi như muốn nứt toác ra, đầu giống như bị kim đâm vào, đau tới mức da đầu giật giật, đến mức sinh ra ảo thính, ảo giác, hiện ra đủ loại hình ảnh hỗn loạn, bên tai truyền tới tiếng huyên náo, ồn ào, không rõ ý nghĩa.
Trương Nguyên Thanh biết rằng bệnh cũ tái phát rồi.
Run rẩy từ trên giường ngồi dậy, mở ngăn tủ đầu giường ra, run rẩy mò lấy lọ thuốc, vội vàng vặn nắp ra, sau đó đổ 5-6 viên thuốc nhỏ màu xanh lam, nuốt chửng vào miệng.
Sau đó, anh ngã người trở lại giường, thở hổn hển, chịu đựng cơn đau tột cùng.
Mười mấy giây sau, cơn đau đầu xé rách linh hồn giảm bớt, dần dần bình thường trở lại.
“Phù...”. Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng thở phào một hơi, trên đầu đầy mồ hôi lạnh.
Khi còn học trung học, hắn mắc phải một căn bệnh lạ, triệu chứng là đại não mất kiểm soát nhớ lại tất cả những ký ức trong quá khứ, bao gồm cả tin tức rác đã bị lãng quên; Thu thập tin tức bên ngoài một cách không kiểm soát, sau đó tiến hành phân tích; Đại não khống chế cơ thể đạt tới một trình độ khó mà tin được.
May mắn thay trạng thái này không có cách nào kéo dài quá lâu, do thân thể không tài nào chịu nổi gánh nặng mà bị gián đoạn.
Chính vì có khả năng này mà hắn thi đậu vào đại học Tùng Hải dễ như ăn kẹo. Một Học viện nổi tiếng xếp hạng hàng đầu trong cả nước.
Trương Nguyên Thanh gọi trạng thái này là đại não quá tải. Hắn nghĩ rằng mình có thể tiến hóa thành siêu nhân, nhưng do thân thể không có cách nào chống đỡ được loại tiến hóa này nên mới liên tiếp gián đoạn.
Khi hắn đem cái suy nghĩ này nói cho bác sĩ, bác sĩ nghe mà không hiểu, nhưng đã bị sốc và đề nghị hắn tới khoa tâm thần ở tầng dưới khám xem thế nào.
Tóm lại bệnh viện cũng không tra ra được nguyên nhân bệnh. Về sau, mẹ hắn mang thuốc đặc trị từ nước ngoài về, bệnh tình của hắn mới được kiểm soát, chỉ cần hắn uống thuốc đều đặn thì sẽ không có lên cơn.
“Hẳn là do tối hôm qua nghỉ ngơi không được tốt, dẫn tới quá mệt mỏi. Tất cả đều tại Giang Ngọc Nhị, hơn nửa đêm rồi mà cứ đòi tới phòng mình chơi game...”
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng hắn lại âm thầm cảm thấy nặng nề, bởi vì Trương Nguyên Thanh biết, tác dụng của thuốc bắt đầu yếu dần, bệnh chứng của hắn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Sắp tới có lẽ tăng liều thuốc lên…”
Trương Nguyên Thanh xỏ vào đôi dép bông, đi tới bên cửa sổ, kéo rèm ra “Xoẹt!”
Ánh nắng ùa vào tràn ngập căn phòng.
Thành phố Tùng Hải vào tháng Tư, cảnh xuân tươi đẹp, gió sớm phả vào mặt cảm giác rất là mát mẻ và dễ chịu.
“Dong Dong!”
Đúng lúc này, có tiếng chuông cửa truyền vào, bà ngoại ở ngoài cửa gọi:
“Nguyên Tử, dậy.”
“Không dậy!” Trương Nguyên Thanh lạnh lùng từ chối, hắn muốn đi ngủ tiếp.
Cảnh xuân tươi đẹp, lại là cuối tuần, không ngủ nướng chẳng phải sẽ phí cả cuộc đời sao?
“Cho cháu ba phút, không dậy bà hắt nước cho cháu tỉnh.”
Bà ngoại càng thêm lạnh lùng vô tình hơn nữa.
“Biết rồi biết rồi...”
Trương Nguyên Thanh lập tức chịu thua.
Hắn biết bà ngoại tính khí nóng nảy này thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Khi Trương Nguyên Thanh còn học tiểu học, cha hắn qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, mẹ hắn tính cách ngoan cường không có tái hôn, đã đưa hắn về Tùng Hải định cư, giao lại cho ông bà ngoại chăm sóc.
Còn bản thân nàng thì đâm đầu vào sự nghiệp, trở thành người phụ nữ mạnh mẽ được mọi người khen ngợi.
Sau đó, người mẹ này đã tự mình mua một căn nhà, nhưng Trương Nguyên Thanh không thích căn nhà trống trơn đó cho nên vẫn sống cùng với ông bà ngoại như cũ.
Dù sao mẹ hắn ngày nào cũng đi sớm về trễ, cách vài tuần lại đi công tác, một lòng hướng về sự nghiệp. Cuối tuần, ngay cả khi không có làm thêm, đến giờ ăn cũng gọi đồ ăn ở bên ngoài.
Câu mà mẹ hắn nói nhiều nhất với hắn là “Tiền có đủ dùng không con? Không đủ thì nói với mẹ!”
Một người mẹ phụ nữ mạnh mẽ có thể thỏa mãn bạn về mặt tài chính nghe có vẻ tốt đấy.
Nhưng Trương Nguyên Thanh luôn cười híp mắt lại và nói với mẹ rằng: Bà ngoại với dì cho con đủ tiền tiêu vặt rồi.
Ừm, còn có dì trẻ nữa.
Nữ nhân tối hôm qua khăng khăng đòi tới phòng hắn chơi game chính là dì trẻ của hắn.
Trương Nguyên Thanh ngáp một cái, vặn tay nắm cửa phòng ngủ và bước vào phòng khách.
Căn hộ này của bà ngoại, tính cả diện tích phòng ở và sân vườn là 150 mét vuông. Năm đó khi bán căn nhà cũ để mua căn nhà mới này, Trương Nguyên Thanh nhớ kỹ mỗi mét vuông hơn 40.000 tệ.
Trong vòng 6-7 trở lại đây, giá nhà ở khu vực này tăng lên tới một mét vuông 110.000 tệ, tăng gần gấp đôi.
Cũng may ông nội hắn hồi đó có tầm nhìn xa trông rộng, khi đổi căn nhà cũ, bảo Trương Nguyên Thanh ra phòng khách ngủ, dù sao hiện tại đã lớn rồi, không có khả năng ngủ cùng với dì trẻ nữa.
Trên chiếc bàn ăn dài cạnh phòng khác, thủ phạm khiến hắn đau đầu đang ngồi húp cháo “sột soạt” với đôi dép hồng quăn queo ở dưới chân bàn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận