Dịch: Hoangforever
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được thông báo từ trường học liền vội vã chạy tới.”
Chú Lôi tâm tình sa sút nói.
“Chú báo cảnh sát chưa, bên cảnh sát nói thế nào?”
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói a! A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sửng sốt.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba hôm trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ. Cảnh sát đã trích xuất camera giám sát của ký túc xá, phát hiện ra A Binh cả đêm đều không có rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi đâu.”
“Học viên ngủ cùng phòng có nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không thấy đâu nữa, còn tưởng rằng nó ra ngoài đi ăn sáng.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Chuyện này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao?? Loại lý do thoái thác này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống sự lo lắng ở trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có đắc tội ai ở trong trường không?”
Điều đầu tiên hắn nghĩ tới chính là, anh Binh đã đắc tội ai đó ở trong trường và đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera theo dõi mới không nhìn thấy vấn đề, bởi vì điều này thường mang ý nghĩa nhân viên trong trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tới tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát. Nhưng cảnh sát thì bảo chúng ta trở về chờ đợi tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng của chú Lôi xen lẫn uể oải với lo lắng.
“Ba hôm trước mất tích, chú với cô Chu của cháu hôm qua nhận được trường học thông báo, liền lập tức chạy tới.” Chú Lôi tâm tình sa sút.
“Báo cảnh sát chưa, bên an ninh nói thế nào?” Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói.
Chú Lôi trầm mặc rất lâu, có chút do dự nói:
“Chuyện này thật sự không dễ nói, A Binh mất tích có chút kỳ quái...”
Kỳ quái? Có ý tứ gì... Trương Nguyên Thanh sững sờ.
Chú Lôi nói:
“A Binh là ba ngày trước mất tích trong đêm ở phòng ngủ, cảnh sát đã lấy camera giám sát của ký túc xá, phát hiện A Binh cả đêm đều không rời khỏi phòng ngủ, nhưng sáng sớm hôm sau, người đã không thấy tăm hơi.”
“Học viên ngủ cùng phòng nói, trước khi đi ngủ còn thấy nó, tỉnh lại liền không có ai, còn tưởng nó chỉ là ra ngoài.”
Trương Nguyên Thanh thốt lên: “Điều này sao có thể chứ...”
Chẳng lẽ con người sẽ biến mất vào hư không sao, loại lý do thoái thác này trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin.
Trương Nguyên Thanh đè xuống lo nghĩ trong lòng, hạ giọng nói:
“Chú Lôi, anh Binh có phải đắc tội ai ở trường không?”
Hắn nghĩ tới đầu tiên chính là, anh Binh ở trường đắc tội ai, đối phương ở nơi đó có quyền lực nhất định, cho nên camera mới sẽ không nhìn ra vấn đề, bởi vì cái này thường thường mang ý nghĩa nhân viên nhà trường có hành vi bao che.
Thời đại tin tức bùng nổ, phàm là người từng lên mạng đều hoặc nhiều hoặc ít từng nghe tình huống tương tự.
“Lãnh đạo trường học nói sẽ cố hết sức phối hợp cảnh sát, đám cảnh sát thì nói bảo chúng ta trở về chờ tin tức, bọn họ sẽ điều tra... Chú với cô của cháu cả đêm chưa ngủ.”
Trong giọng nói của chú Lôi xen lẫn sự uể oải và lo lắng.
Quả nhiên là loại câu trả lời này, đáng ghét... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, trấn an:
“Chú đừng lo, ông ngoại và anh họ của cháu đều làm trong cục cảnh sát, cô chú cũng biết mà. Để lát nữa cháu hỏi bọn họ xem, loại chuyện này nên xử lý như thế nào, cần lưu ý những gì. Nếu có gì chú không hiểu, hoặc cần tư vấn, chú cứ gọi cho cháu.”
“Ngoài ra, chú hỏi các bạn học trong trường, xem coi anh Binh có đắc tội ai không, chắc chắn sẽ có người biết.”
Trong lòng chú Lôi hơi thoải mái, nói:
“Biết rồi, Nguyên Tử, cháu cũng đừng lo, có tin tức chú sẽ nói cho cháu ngay.”
Cúp điện thoại, Trương Nguyên Thanh có chút đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng, lo cho sự an nguy của anh Binh.
Người không thể nào vô duyên vô cớ mất tích được, camera an ninh không tóm được, vậy khẳng định là camera an ninh bị động tay chân rồi, cũng không biết anh Binh đã đắc tội ai??
Nhưng một sinh viên năm thứ 3, có thể đắc tội ai đây?
Chờ chút, ba hôm trước mất tích...
Ba hôm trước ? !
Trương Nguyên Thanh đột nhiên giật mình. Hàng chuyển phát nhanh từ Giang Nam tới Tùng Hải, cần 2-3 ngày mới tới, dựa theo thời gian suy tính, anh Binh là đêm hôm đó gửi đồ xong cho mình liền mất tích???
Đây là trùng hợp? Hay trong đó có liên quan gì không?
Nghĩ tới đây, hắn theo bản năng sờ sờ tấm thẻ đen ở trong túi, nhưng khi hắn thò bàn tay vào túi, đột nhiên ngây người.
Tấm thẻ màu đen đã biến mất??
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận