Mười năm nói ngắn thì cũng không ngắn, mà nói dài cũng không dài. Nhưng thời gian đó cũng đủ để làm một gia tộc phồn thịnh hoặc cũng có thể tụt dốc không phanh.
Trong khoảng thời gian này, Sở Gia còn phải phong tỏa tin tức của Viêm Tâm Quả, không để lộ thông tin ra ngoài. Một khi bị những gia tộc khác biết được, e rằng ngay cả Phủ Thành Chủ cũng sẽ xuất thủ cướp đoạt, chứ không nói tới Sở Gia.
Đến lúc đó, Sở Gia không những không có được Viêm Tâm Quả mà ngay cả động Hỏa Linh Thạch cũng sẽ bị chia cắt cho người khác.
Sở Hành Vân không để ý biểu hiện của Sở Hồ. Hắn vòng quanh Viêm Tâm Thụ một vòng, đi mấy bước rồi dừng lại quan sát tỉ mỉ giống như đang suy tư điều gì.
Một lát sau, Sở Hành Vân quay lại vị trí ban đầu, từ từ xuất ra một cái bọc.
Mở bọc ra. Bên trong là mấy chục bụi cỏ nhỏ màu xanh lá cây. Nó có hình dáng thanh mảnh không có cành, toát ra mùi tanh tanh.
"Mộc Lan Thảo!"
Sở Hổ liếc mắt nhìn những cây cỏ nhỏ màu xanh lá cây mà nổi lên lòng nghi hoặc.
Cái cây Mộc Lan Thảo này chính là một linh thảo thường thấy, cũng là dược liệu rẻ nhất. Nó cũng chỉ dùng để trị vết thương ngoài da. Nó căn bản không còn công dụng nào nữa. Cho nên ít người quan tâm đến.
Chỉ thấy Sở Hành Vân đem những cây Mộc Lan Thảo này, dựa theo mỗi nhịp bước chân đi quanh Viêm Tâm Thụ một vòng, cứ ba bước liền cẩn thận từng li từng tí đặt xuống một gốc Mộc Lan Thảo.
Sau khi bày xong toàn bộ Mộc Lan Thảo đột nhiên có hiện tượng kỳ lạ xuất hiện.
Sương mù đang lan tỏa trong sơn động bắt đầu từ từ thu hẹp nhỏ lại. Toàn bộ sương mù tập trung lại xung quanh Viêm Tâm Thụ. Cuồn cuộn bao phủ giống như đang bồi dưỡng cho Viêm Tâm Quả.
Sở Hồ nhìn thấy vậy liền ngây người kinh ngạc. Sau khi nhìn về phía Sở Hành Vân một lúc, lúc này mới phun ra được 1 câu:
"Thiếu gia, những tà thuật này người học được khi nào vậy?".
Do Sở Hồ vừa mới nhìn thấy một cảnh tượng kỳ dị, không giống với bình thường nên thầm nghĩ thiếu gia nhà mình có tà thuật giống như trong tin đồn quỷ thần khó lường kia vậy.
Sở Hành Vân tức giận nói:
"Viêm Tâm Quả lớn lên ở nơi nóng bức, mang thuộc tính hỏa. Mà Mộc Lan Thảo lại sinh trưởng ở chỗ âm hàn, mang thuộc tính mộc. Âm dương hòa quyện, mộc hỏa cộng sinh hoàn toàn phù hợp với phương pháp Âm Dương Ngũ Hành".
"Phương pháp Âm Dương Ngũ Hành?"
Sở Hồ nghe mà không hiểu gì hết. Sở Hành Vân nhìn thấy vậy bất đắc dĩ trợn mắt nói:
"Những thứ này, chờ tới khi nào ngươi đạt đến cảnh giới cao hơn tự nhiên sẽ hiểu. Bây giờ ta nói đơn giản như thế này cho người hiểu, ta làm như vậy để tăng tốc cho Viêm Tầm Quả có trái".
Sở Hồ sáng mắt lên hỏi:
"Vậy cụ thể bao lâu sẽ ra trái?"
"Một tháng! Khoảng một tháng sau Viêm Tâm Quả sẽ kết trái. Không những thế trong giai đoạn này lớp sương mù lan tỏa trong động này cũng sẽ không tản mát ra nữa. Chúng ta có thể khai thác ở Hỏa linh thạch bất cứ lúc nào".
Sở Hành Vân vỗ tay, hơi có phần tự hào nói.
Hắn ta đã từng là cường giả Võ Hoàng oai phong một phương. Đồng thời cũng là Bát Cấp Luyện Đan sư chí cao vô thượng.
Âm Dương Ngũ Hành, linh thảo dược tính, những học thuyết uyên thâm này đối với hắn mà nói căn bản nắm rõ như lòng bàn tay.
Chỉ tiếc là ở thành Tây Phong này linh thảo mang thuộc tính Mộc cũng chỉ có một loại Mộc Lan Thảo này. Nếu không hắn còn có thể khiến cho thời gian ra trái của Viêm Tâm Quả còn ngắn hơn nữa.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng, hai người liền đi ra ngoài động.
Lúc này có một trận náo động từ bên ngoài truyền tới, khiến hai người rất là ngạc nhiên nhìn nhau một cái, rồi vội vàng bước ra nhanh hơn.
Mới vừa ra tới cửa sơn động, Sở Hành Vân đã ngửi thấy một mùi hôi thối cổ quái. Toàn bộ gia nhân Sở Gia phía trước đều nằm dưới đất, gương mặt tím đen quỷ dị, có vẻ cực kỳ thống khổ, đang lăn lộn không ngừng.
"Thì ra còn có hai con cá lọt lưới".
Lúc này, một tiếng nói âm u chói tai cuồn cuộn truyền tới. Nhìn tới phía trước, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen giống như u linh vậy, chậm rãi đi tới phía trước.
Đạo thân ảnh này bước từng bước nhìn rất chậm chạp nhưng khoảng cách mỗi bước dài hơn mười thước. Chỉ trong chốc lát đã tiến đến trước mặt Sở Hành vân.
Người này là một lão già khoác hắc bào, dáng gầy nhom. Trên khuôn mặt lão phủ đầy nếp nhăn, ngoài ra còn có từng đạo ban văn màu tím đen. Nhìn thoáng qua có cảm giác như là ác quỷ tới đòi mạng vậy, lộ ra vài phần khiếp người.
"Mặt đặc biệt dài, chẳng lẽ hắn là Diêm Độc?"
Sở Hổ nhìn thấy tên Hắc Bào lão giả này không khỏi la một tiếng thất thanh.
Sở Hành Vân khẽ nhíu mày, đối với tên Diêm Độc này, hắn cũng không xa lạ gì.
Có tin đồn nói Diêm Độc là tán tu du đãng ở thành Tây Phong, không ai biết hắn từ đâu đến, càng không biết thân phân của hắn.
Chỉ biết người này tính cách cổ quái, lúc thì điền cuồng, lúc thì bạo lệ. Thường nếu như không có lý do gì hắn sẽ không đại khai sát giới.
Bởi vì người này giỏi sử dụng độc, tu vi đạt tới Tụ Linh Cửu Trọng Thiên cảnh giới. Một khi xuất thủ, thường sẽ có khói độc bồng bềnh, dẫn tới thương vong kinh khủng.
Nói không phải khoa trương chứ, chỉ cần nói tới hai chữ Diêm Độc thành Tây Phong đã có không ít người cảm thấy ớn lạnh, chẳng có ai dám đụng đến hắn.
"Coi như ngươi còn có mắt, có thể nhận ra lão phu".
Diêm độc thanh âm khàn khàn lạnh lùng nói:
"Hai người các ngươi còn nhỏ, có thể không giết, lập tức cút cho ta!".
Nói xong Diêm Độc sãi bước về phía trước, không thèm nhìn Sở Hành Vân và Sở Hồ lấy một cái, kiểu giống như không thấy hai người vậy.
Diêm Độc và Sở Hành Vân đi lướt qua hắn, mặt Sở Hành Vân trầm xuống, cánh mũi động động, giống như nhận ra được điều gì đó. Sắc mặt âm lãnh biến mất thay vào đó là nụ cười tự tin, quay lại quát 1 câu:
“Đứng lại!".
Diêm Độc đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn.
Một cái nhìn này khiến cho Sở Hồ sợ hãi không thôi, cảm giác có một luồng khí vô hình khổng lồ đè ép hắn vậy, khiến cho hắn hô hấp khó khăn, thậm chí còn không dám thở.
“Đây chính là thực lực của Tụ Linh Cửu Trọng Thiên?".
Sở Hồ đã không còn dám nhúc nhích. Thực lực của Diêm Độc quá mạnh, dường như đã đứng đầu thành Tây Phong. Có thể đối đầu, đánh một trận với hắn chắc chỉ có Thành Chủ thành Tây Phong.
Sở Hành Vân cũng chịu một cổ áp lực như thế này nhưng thần sắc hắn vẫn không đổi. Hướng về phía Diêm Độc nói:
"Mỏ quặng này là một phần của Sở Gia, đương nhiên khoáng vật cùng mọi thứ bên trong hết thảy đều thuộc về Sở Gia, ngươi có tư cách gì bảo ta cút?".
Nghe Sở Hành Vân nói như vậy, Sở Hồ và những gia nhân Sở Gia đều híp mắt lại sợ hãi. Không ngờ trước mặt lão già có hung danh hiển hách Diêm Độc này, Sở Hành Vân lại dám quát mắng hắn trước mặt mọi người?
"Người nói không sai. Nơi này quả thật thuộc về Sở Gia ngươi. Nhưng những thứ này có liên quan gì tới ta?"
Diêm Độc bật cười thành tiếng:
"Ta chỉ biết rằng trong hầm mỏ này có Viêm Tâm Quả, mà ta lại đang cần nó. Bởi vậy ai dám ngăn cản ta, ta sẽ giết kẻ ấy, chỉ đơn giản vậy thôi".
Trong lời nói của Diêm Độc tỏa ra sát ý dày đặc, độc trên mặt hiện ra giống như từng cái gân trùng độc đang nhúc nhích vậy, khiến không gian xung quanh im lặng như tờ.
Sở Hồ xám mặt như tro tàn, không nhờ Diêm Độc đã sớm biết được bên trong sơn động có Viêm Tâm Quả. Xem ra lần này công dã tràng rồi. Đối mặt với nhân vật hung tàn như vậy, cho dù có là Sở Gia cũng không đủ sức đánh trả.
Trong lúc Sở Hồ nghĩ như vậy thì Sở Hành vân lại lên tiếng nói lần nữa:
"Tốt lắm, ra là như vậy".
Vừa dứt câu, Sở Hành Vân đột nhiên động thủ. Hai chân xông phi đạp thẳng về phía Diêm Độc giống như một trận cuồng phong.
Linh kiếm lóe sáng hóa thành trận cuồng phong, tạo ra âm thanh xé gió lao thẳng tới trái tim trên ngực Diêm Độc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận