Dịch: Hoangforever
“Ò ó o..o.o.o… Ò ó o…o…o…. Ò ó o…… o…. o…..”
Mặt trời còn chưa nhô lên, tiếng gà trống đã gáy vang khắp cả thôn núi nhỏ.
Trên căn giường gỗ cứng nhắc, Tôn Hằng từ từ mở hai mắt ra.
Đập vào mắt hắn lúc này chính là một mái nhà làm bằng rơm và xung quanh toàn là gỗ. Một con nhện nhỏ ở góc mái nhà đang chăm chỉ dệt ngôi nhà của mình ở đó, vô tình chiếm đi 1 góc căn phòng.
Xuyên không!
Tôn Hằng lại mở mắt ra một lần nữa. Mặc dù đã tới cái thế giới được những 2 năm rồi, thế nhưng hắn vẫn như cũ không có tiếp nhận được cái sự thật này.
Xuyên không cũng không có tốt đẹp giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết thường viết.
Hắn xuyên không qua nghèo tới nỗi không có lấy một mảnh vải che thân. Cái câu thành ngữ “không có lấy một mảnh vải che thân” đã không còn là thành ngữ nữa mà nó là sự thật sờ sờ trước mặt. Dù sao ở cái thế giới này, một gia đình có 4 người mà chỉ có 2 bộ quần áo, đó cũng là điều quá đỗi bình thường.
Ăn??
Ăn cái gì cũng được. Người dân ở đây đã đói được nửa năm rồi. Vào mùa đông, một số gia đình còn chết đói nữa. Chuyện này xảy ra thường xuyên giống như cơm bữa vậy.
Sống trong một túp lều tranh, bốn phía không gió lọt vào vậy thì ngươi nên cảm tạ chúa trời đã ban phước cho ngươi đi. Nhưng tới mùa mưa, mọi chuyện lại khác, không dột nước mưa mới là lạ.
Được rồi, không nói về chuyện này nữa.
Dù sao thì không dựa vào chính mình thì cũng chả dựa vào ai được, chỉ có đôi bàn tay này là mới cứu được mình thôi. Không còn lựa chọn nào khác nữa.
Người ta bảo người dân ở đây thuần phác.
Quả thực đúng là như vậy. Sống ở trong hoàn cảnh như thế này, kể cả có lục đục với nhau thì họ cũng không còn hơi sức đâu mà đánh nhau nữa.
Thôn núi nhỏ này có mười mấy người, thế nhưng tuổi thọ trung bình lại còn chưa đạt tới 30 tuổi. Đó là còn chưa tính tới mấy đứa nhỏ đáng thương vừa mới sinh ra đã chết yểu nữa đấy.
Ngoài ra, theo như Tôn Hằng được biết, trong cả cái thôn này cũng chỉ có 2 người là đi xa hơn được 10 dặm.
Không một ai biết chữ. Thậm chí ngay cả cách nói chuyện còn hiện ra dáng vẻ quê mùa.
“Nhị Đản! Đã dậy chưa?”
Tôn Nhị thúc ở bên ngoài gõ cửa nhà Tôn Hằng hỏi.
Nhìn cánh cửa lắc lư, Tôn Hằng vô cùng lo lắng không biết nó còn có thể trụ vững được nữa không? Dù sao thì loại chuyện này cũng không phải là chưa từng phát sinh qua.
“Thúc, đã dậy.”
Tôn Hằng trả lời lại một câu. Sau đó nhấc chăn bông lên, trong lòng thở dài một tiếng. Chăn bông đã lạnh như sắt từ mấy năm trước rồi. Hắn đắp nó mà sàn nhà như muốn nứt toác ra.
Tôn Hằng mặc lên người một chiếc áo cánh ngắn màu nâu nhạt làm từ vải bố, có viền ngang hông. Quần dài thì làm bằng vải gai, quanh eo có buộc dây gai và đi một đôi dép rơm.
Hiện tại cái thân thể này mới chỉ được có 10 tuổi. Năm ngoái, cha mẹ hắn vì bệnh mà qua đời, để lại hắn một mình cô đơn lạnh lẽo trên cõi đời này. Gió rét khiến cho hắn bị cảm lạnh, nằm trên giường chờ chết.
Đúng lúc đó, Tôn Hằng xuyên không qua và nhập vào cái thân thể này. Cái thân thể mà người ở bên ngoài kia vừa mới gọi là Nhị Đản đấy.
Mặc dù kiếp trước hắn không có bản lĩnh gì lớn, thế nhưng dù sao cũng là người từng sống qua nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là nhân viên kinh doanh thiết bị y tế, cho nên hắn cũng biết một ít thủ thuật để đối phó với cái lạnh này.
Cuối cùng hắn cũng tìm ra biện pháp, cho nên mới khiến cho cái thân thể này sống sót được và tiếp tục hít thở trên cõi đời này.
Tôn Hằng mở cửa ra để cho Tôn Nhị Thúc bước vào phòng. Mặc dù cả hai đều cùng họ Tôn, thế nhưng quan hệ họ hàng giữa hai người cũng không có liên quan gì tới nhau.
Tôn Hằng ở góc phòng đánh đá lấy lửa, bắt đầu nấu nước sôi, đồng thời không quên mở miệng hỏi:
“Nhị thúc có mang thịt khô tới không?”
“Có mang theo!”
Tôn Nhị thúc vỗ vỗ phía sau lưng Tôn Hằng, nói. Trên khuôn mặt hiện ra sự nhiệt tình.
Người miền núi đa phần lớn lên xanh xao vàng vọt, Tôn Nhị thúc cũng vậy, cũng không có ngoại lệ.
Hàng năm người dân ở đây thường ăn không đủ no, cho nên vóc dáng của họ không có được phát triển đến nơi đến chốn. Chính vì lý do này mà Tôn Nhị thúc đã ngoài 20 tuổi rồi thế nhưng nhìn qua chẳng khác nào học sinh trung học ở kiếp trước của hắn là bao.
“Đun nước sôi làm cái gì? Thật lãng phí thời giờ.”
Tôn Nhị thúc nhìn hành động của Tôn Hằng mà khẽ bĩu môi một cái, nói. Sau đó hắn đưa tay ra lấy cây giáo dài và cây đao săn sắc bén ở trên tường xuống.
“Uống nước nóng giúp chúng ta ít bị bệnh hơn.”
Tôn Hằng vẫn như cũ làm hàng động đun sôi nước nóng của mình, thậm chí hắn còn tranh thủ vuốt vuốt lại tóc, sau đó nói tiếp:
“Nhị thúc tốt nhất cũng nên uống nước nóng nhiều một chút, đừng có lãng phí thời gian như vậy!”
“Thời gian đó ta thà nằm trên giường ôm vợ còn hơn.”
Tôn Nhị thúc đảo cặp mắt trắng dã, cầm lấy con đao săn của Tôn Hằng múa qua múa lại vô cùng khí thế, nói tiếp:
“Cái bẫy của ngươi không biết có săn được con thú nào không? Cũng sắp tới mùa đông rồi đó, không có đồ ăn, sẽ khó khăn lắm đó.”
“Nhị thúc có lẽ không thiếu thức ăn đúng không?”
Tôn Hằng nhìn người đàn ông giống như tượng đấtở trước mặt, yên lặng ngẩng đầu lên hỏi:
“Ta nhớ năm nay Nhị thúc săn được không ít thức ăn đi.”
“Đại Nha muốn quần áo mới.”
Tôn Nhị Thúc chớp chớp mắt nhìn, che đi nếp nhăn ở khóe mắt : “Quần áo của nó đã chật rồi, mùa đông lại lạnh. Năm ngoái tay nó bị cóng, nên ta tính mua ít bông về may cho nó một bộ.”
Tôn Hằng im lặng, đưa tới cầm chén nước ấm. Sau khi làm xong lại lấy một khối thịt đặt trên ngọn lửa nhẹ nhành quay.
“Nhị Đản.”
Tôn Nhị thúc cười toe toét ngồi xổm xuống bên cạnh Tôn Hằng, buồn cười nhịn động tác của cậu, nói:
“Ta phát hiện ra, từ sau khi ngươi khỏi bệnh, người càng sống tốt hơn...giống như kiểu.... một phú ông vậy.”
“Ta đây là đang yêu quí mạng sống của mình.”
Tôn Hằng mặt không đổi sắc nói tiếp :
“Ta có thể sống qua cơn bạo bệnh đó là do ta mạng lớn. Cho nên, ta không muốn bị như thế nữa.”
“Ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Tôn Nhị thúc cười mở miệng nói:
“Sau này nhất định phải có cuộc sống tốt hơn đấy. Đúng rồi, ngươi thấy Đại Nha nhà ta thế nào? Hay là cùng nàng sống với chúng ta ?”
Mười tuổi, ở đây đã nói tới chuyện cưới xin, hơn nữa chỉ cần dăm ba câu liền có thể cưới vợ được rồi. Tôn Hằng nghe mãi thành quen.
Thế nhưng cho dù đã thành quen cũng không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận.
“Không được.”
Tôn Hằng yên lặng lắc đầu:
“Ta đã nhờ chú Trương tìm giúp ta một chỗ ở trên trấn. Nếu như tìm được, ta sẽ học việc vài năm ở trên đó, nên không thể lưu lại đây với Đại Nha được.”
“Sống ở trên trấn?? Làm gì có chuyện tốt như vậy tìm tới chứ?”
Tôn Nhị thúc vẫn chưa có từ bỏ ý định, cố gắng hết sức đẩy mạnh ghép mối cho con gái mình:
“Hơn nữa, nếu như không quen thuộc sống ở bên ngoài, thà ở đây còn tốt hơn.”
Tôn Hằng cũng không có nói lại, chỉ là yên lặng lắc đầu, uống chén nước nóng cho ấm bụng, đứng dậy bưng chậu, rửa tay chuẩn bị ăn thịt.
Do chú ý tới việc giữ gìn vệ sinh cho nên Tôn Hằng so với những đứa nhỏ khác ở trong thôn thì có phần trắng nõn hơn một chút. Nhất là đôi tay, gần như không có bị chầy xước, bị Tôn Nhị thúc nói ví von rằng bàn tay hắn còn đẹp hơn phụ nữ nữa.
“Có lẽ người thực sự là người sống ở trong trấn”
Nhìn hành động đâu ra đấy của Tôn Hằng, Tôn Nhị thúc ngẩn ngơ một lúc, sau đó thở dài một câu nói.
Hắn có thể nhìn ra được suy nghĩ của Đại Nha nhà hắn. Chỉ đáng tiếc là, với đứa nhỏ Tôn Hằng này, quả thật hết hi vọng rồi, bởi vì hắn muốn ra bên ngoài.
Thậm chí, hắn còn muốn khuyến khích cổ vũ Tôn Hằng đi ra ngoài nữa. Cái gì mà là cả đời đợi ở chỗ này chứ? Cũng quá mức không thú vị đi.
Thú vị??
Làm sao để có thể thú vị đây?
Có thể ăn đã là một chuyện hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi!
Quên đi, nếu như hắn đã không muốn vậy thì Hắc Đản phía đông của thôn thì sao? Đại Nha cùng hắn mà nói... Hơn nữa khí lực của thằng nhỏ này cũng khá lớn, vẫn có thể sống tốt được.
“Nhị thúc, chúng ta cùng ăn đi??”
Tôn Hằng phân một nửa thức ăn của mình cho Tôn Nhị thúc, nói tiếp: “Uống thêm chút nước ấm nữa, có thể ấm hơn đó.”
“Ta có thịt.”
Tôn Nhị thúc gỡ cái bao từ sau lưng xuống, từ bên trong cắt xuống một miếng thịt, hùng hùng hổ hổ bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, sau đó uống một hớp nước, nói:
“Ngươi tự mình ăn đi, ai ở đây mà không biết ngươi có sức ăn rất lớn chứ! Hơn nữa, đừng có nhai đi nhai lại như vậy nữa, ăn nhanh lên!”
Tôn Hằng cười một tiếng. Người trong thôn này ai cũng có sức ăn rất lớn, bởi vì họ chưa từng ăn no qua.
Nhưng về điểm này, hắn lại còn có sức ăn lớn hơn nữa.
Hắn ăn rất nhiều và không có một chút sự lãng phí nào.
Không để ý tới sự thúc dục của Tôn Nhị thúc, Tôn Hằng vẫn ăn chậm nhai kỹ như lúc ban đầu. Thế nhưng tốc độ của hắn cũng không có chậm hơn Tôn Nhị thúc là bao.
Sau khi ăn thịt xong , uống một ngụm nước ấm, Tôn Hằng đứng thẳng người dậy, nhẹ nhàng khởi động thân thể, xem xét thân thể của mình một chút, rùi gật gù một cái.
Là một người xuyên không, Tôn Hằng cũng sở hữu Bàn Tay Vàng (Hack)!
Mặc dù hiện tại nó không quá là hữu ích!
Ở kiếp trước, với tư cách là một nhân viên bán thiết bị y tế, hắn đã bán đi những con chip được tiêm vào trong cơ thể, tức là đưa con chíp này vào trong da người. Con chip này sẽ theo dõi tình trạng thể chất của vật chủ bất cứ lúc nào, khi nào, sau đó nó sẽ truyền phản hồi về trên các thiết bị điện tử.
Nghe thì có vẻ công nghệ cao đấy, thế nhưng công dụng thực tế lại không có hữu ích lắm.
Và Bàn Tay Vàng của Tôn Hằng cũng tương tự như nó.
Hắn có thể cảm giác được thân thể của mình vượt xa người khác. Chỗ nào cảm thấy không được thoải mái, chỗ nào cần phải điều chỉnh, chỉ cần tĩnh tâm lại, hắn liền có thể phát giác ra được.
“Bá....”
Một tay nhấc lên, con đao săn trên tay Tôn Nhị thúc đã nằm gọn trong lòng bàn tay Tôn Hằng.
Hắn hướng phía trước bổ một phát. Mặc dù mới có 10 tuổi, khí lực còn nhỏ, thế nhưng bổ ra vẫn sinh ra gió, so với Tôn Nhị thúc cũng chỉ kém một chút!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận