Hắn cẩn thận mở chỉ khâu, một mảnh giấy nhỏ rơi ra.
Quyển sổ này từng bị người ta xé mất một trang.
An Như Hải đứng bật dậy, lúc thẩm vấn Lưu Chấn, hắn đã bỏ sót một chi tiết mấu chốt. ...
Gió cuốn ta trở về phòng giam Thiên tự nhất hào. Ngục thừa không có ở đây, thiếu chìa khóa, An Như Hải cũng mặc kệ, đưa tay xoắn một cái.
Ầm ầm mấy tiếng, đã gãy then cửa sắt, xông thẳng vào trong, nhấc Lưu Chấn vẫn nằm vật trên đất lên, quát lớn:
- Ta hỏi bị ngươi, lần trước ngươi giam mấy ngày, ngoài Quách Cửu Linh, nhị hoàng tử điện hạ, còn ai đến gặp ngươi?
Lưu Chấn mở đôi mắt tuyệt vọng, nhìn An Như Hải:
- Ngoài hai người họ, còn một người.
- Ai? Người đó là ai?
An Như Hải vừa mừng vừa sợ:
- Nói cho ta biết, người đó là ai?
- Ta không ra! nhận
Lưu Chấn lắc đầu:
- Nhưng hắn cũng mặc đồng phục Nội Vệ các ngươi.
“Cạch” một tiếng, An Như Hải buông tay, ném Lưu Chấn trở lại giường, nhìn hắn, lạnh giọng nói:
- Lưu Chấn, ngươi hẳn biết tình cảnh hiện giờ của mình rồi. Nếu còn muốn sống, tốt nhất ngoan ngoãn trả lời hết thảy câu hỏi của ta, đừng có ý nghĩ hão huyền nào khác.
- An thống lĩnh, đã đến nước này rồi, ta còn có thể thế nào? Ta thật sự không biết người đó, những gì hắn hỏi, cũng giống Quách Cửu Linh và nhị hoàng tử điện hạ hỏi, không có gì đặc biệt.
An Như Hải gật đầu, vốn dĩ cũng không nên hy vọng gì ở hắn. Ta thất vọng quay người, bỗng lại cười lạnh.
Thế gian này làm gì có bí mật vĩnh cửu?
Cẩn thận thế nào vẫn để lộ sơ hở.
Lưu Chấn không biết, nhưng còn người khác.
Ngục thừa, ngục tốt trong phòng Thiên tự nhất hào đều là tinh tuyển, từ chỗ bọn họ, hắn vẫn tìm được manh mối, chỉ cần manh mối còn tồn tại.
An Như Hải sải bước ra khỏi phòng, thấy cuối hành lang, Ngục thừa đang chạy vội tới. Thấy vẻ mặt hoảng hốt của Ngục thừa, lòng hắn không khỏi chùng xuống.
- Thống lĩnh, thống lĩnh không tốt, xảy ra chuyện rồi!
Giọng Ngục thừa run rẩy, người cũng run lẩy bẩy.
- Tỉnh táo lại, từ từ nói, chuyện gì xảy ra?
An Như Hải quát.
- Điêu Khánh chết rồi, cả nhà hắn đều chết hết rồi.
Mặt Ngục thừa tái mét, dù ngu mấy cũng biết đại sự không ổn. An thống lĩnh vừa định gặp hắn, hắn đã chết.
- Điêu Khánh chết rồi sao?
An Như Hải trong đầu “oanh” một tiếng, như bị đại chùy đập mạnh, đầu óc choáng váng.
- Chết rồi, cả nhà đều bị giết, tất cả đều bị một đao kết liễu, giữa ban ngày! Người ta phải đi đến thì máu còn chưa đông.
Ngục thừa nói.
- Hồ Tiểu Tứ đâu?
An Như Hải bước ra ngoài.
- Hồ Tiểu Tứ vẫn chưa tìm thấy, nhà hắn không có ai.
- Tìm! Đúng rồi, Hồ Tiểu Tứ thường có sở thích gì, thường hay lui tới đâu?
- Hồ Tiểu Tứ thích đánh bạc, nhưng tiền không nhiều, nghỉ ngơi thường đến mấy sòng bạc nhỏ.
- Sòng bạc nào?
- Cái này... thuộc hạ thật sự không biết!
Giọng Ngục thừa nức nở.
An Như Hải hít sâu một hơi. Tay chân nhanh thật! Ta vừa theo lệnh hoàng thượng điều tra, đối phương lập tức ra tay. Xem ra Nội Vệ quả thật có vấn đề lớn, tin tức rò rỉ nhanh như vậy, gian tế này chức vị không thấp.
Ra khỏi ngự lao, An Như Hải khép mắt lại. Từ trong ngục tối đi ra, ánh nắng chói chang khiến An Như Hải khó thích ứng.
- Động viên tất cả nhân thủ, toàn thành truy bắt Hồ Tiểu Tứ!
An Như Hải nói:
- Tập trung vào các sòng bạc nhỏ trong phạm vi mười dặm quanh nơi ở của Hồ Tiểu Tứ. Phải nhanh!
- Tuân mệnh!
Thấy sắc mặt thống lĩnh trầm như đày, hai gã Nội Vệ không nói lời nào, quay đầu chạy đi.
- Dẫn ta đến nhà Điều Khánh.
An Như Hải quay đầu nhìn Ngục thừa vẫn run rẩy, ra lệnh.
Nhà Điêu Khánh nằm trong một ngõ nhỏ cách Thiên lao chưa đầy năm dặm, nơi đây chủ yếu là người nghèo. Con hẻm hẹp dài, nước bẩn chảy lênh láng, rác rưởi chất đống. Dã Cẩu mèo hoang gặm nhấm trên đó, thấy đoàn người An Như Hải đến, liền nức nở chạy vào góc tường. Dù là súc sinh cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng trên người An Như Hải.
Ngõ nhỏ còn có không ít người qua lại và trẻ con chơi đùa, thấy chúng ta liền dán sát vào tường, nhường đường cho An Như Hải.
Gia cảnh Hồ Tứ nhìn rất tệ. An Như Hải hơi ngạc nhiên. Làm việc ở Thiên lao, thu nhập khá cao, chưa kể thu nhập ngoài, riêng lương bổng đã bằng quan thất phẩm, sao Điêu Khánh lại ở khu ổ chuột này?
Trong ngoài tiểu viện Điêu Khánh đã đầy Nội Vệ. Đẩy cửa vào, mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, một con chó chết nằm cách cửa chưa đầy năm bước.
- Thống lĩnh, cả nhà bảy người chết hết, một đao kết liễu, hung thủ rất gọn gàng, cơ bản không để lại manh mối gì. Hàng xóm cũng đã hỏi, không nghe thấy gì cả.
Một gã Nội Vệ đón ta, nhỏ giọng nói.
An Như Hải trầm mặt đi đến cửa chính, cảnh tượng trong phòng khiến con ngươi ta co lại. Sáu thi thể xếp thành vòng tròn quanh bàn, thức ăn vẫn còn trên bàn, hình như cả nhà đang ăn cơm thì hung thủ xông vào.
- Không phải bảy người sao?
- Phụ thân Điêu Khánh nằm liệt giường nhiều năm, giờ cũng bị đâm xuyên tim.
Nội Vệ tâu:
- Không có ai sống sót, cả đứa bé bảy tuổi cũng không tha, đúng là điên cuồng.
- Con hẻm này hẳn không có nhiều người lạ vào, nếu có thì sẽ gây chú ý.
An Như Hải đến trước thi thể, quỳ xuống, nhìn Điêu Khánh, một đao đứt cổ họng, lực đạo chuẩn xác, là cao thủ dùng đao, ra đao cực nhanh, mấy người trong phòng không kêu lên hay biểu hiện sợ hãi, đau đớn, hẳn là trong nháy mắt đã bị giết hết. Người ra tay ít nhất công lực Thất cấp trở lên.
Có thể sai khiến võ giả Thất cấp làm sát thủ, thật lợi hại. An Như Hải trong lòng lạnh lẽo, võ giả Thất cấp đã là hảo thủ nhất lưu.
- Thống lĩnh, Nội Vệ đang hỏi thăm dân chúng trong ngõ nhỏ này, lát nữa sẽ có hồi báo.
- Trong phòng đã lục soát chưa?
- Chưa, sợ hủy hiện trường.
- Tìm đi, không còn hiện trường nào để xem nữa.
An Như Hải đứng dậy, đi thẳng ra ngoài. Giờ ta chỉ lo Hồ Tiểu Tứ cũng bị giết, thì manh mối duy nhất vừa tìm được cũng mất luôn.
- Thống lĩnh, hỏi thăm xung quanh, sáng nay quả thật có người lạ vào, nhưng mọi người đều không nói ra đặc điểm gì của hắn, chỉ nhớ hắn mặc áo choàng.
- yếu, Thống lĩnh, cuộc sống thường ngày của Điêu Khánh cũng đã điều tra rõ, hắn rất có quy luật, mười ngày làm, mười ngày nghỉ, hiền lành, nhưng gia cảnh rất tệ, phụ mẫu đau nhất là phụ thân hắn luôn nằm liệt giường, tiền thuốc men tốn kém, lại có ba con, nên Điêu Khánh làm thêm đồ thủ công nhỏ cho vợ bán.
Nội Vệ lần lượt trở về, trong thời gian ngắn đã điều tra rõ mọi chuyện của Điêu Khánh, hiệu suất thật cao
Giờ trong đầu An Như Hải, Điêu Khánh đã có hình ảnh khá rõ: thành thật, hiền lành, chăm chỉ, tốt bụng, tần tảo, nghèo khó.
Thi thể đã được thu dọn, sẽ sớm biến thành khói xanh theo lửa ở Hóa nhân trang ngoài thành. Cả gia đình cứ thế biến mất.
- Thống lĩnh, ngài xem!
Một gã Nội Vệ cầm một chiếc rương nhỏ đến trước mặt An Như Hải, mở ra, toàn là thỏi bạc.
- Đáng thương, có mạng mà làm, không có mạng mà tiêu!
An Như Hải thở dài.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận