An Như Hải quỳ trước long sàng, Hoàng đế nửa nằm trên giường, chậm rãi xem bản báo cáo dày cộp cùng chứng cứ mà An Như Hải điều tra mấy ngày nay.
- Mọi việc thuận lợi?
Hoàng đế hỏi.
An Như Hải để ý, Hoàng đế chẳng xem kỹ báo cáo và chứng cứ, chỉ lướt qua cho có lệ.
- Thuận lợi, rất thuận lợi. Tìm được một manh mối, những mối khác cũng dễ dàng tìm ra. An Như Hải đáp.
Hoàng đế cười, tiếng cười quái dị như tiếng cú đêm, chói tai vô cùng.
- Thuận lợi tốt, thuận lợi tốt! Quả là ngu xuẩn, ngu xuẩn!
An Như Hải cúi đầu, không dám nói, hắn không biết Hoàng đế mắng ai.
- Như Hải, ngươi thấy thế nào?
Hoàng đế buông báo cáo, hai mắt nhìn chằm chằm An Như Hải.
An Như Hải ngẩng đầu, ánh mắt Hoàng đế sắc như dao, xuyên thấu tâm can hắn.
Hắn lại cúi đầu:
- Thần không có ý kiến, thần phụng mệnh điều tra, chỉ trình báo kết quả cho bệ hạ, còn lại, xin bệ hạ quyết định.
- Quyết định? Đúng vậy!
Lão Hoàng đế lại cười lớn, rồi họ khan dữ dội, An Như Hải kinh hãi thấy máu tươi phụt ra từ miệng lão. Tần Nhất bên cạnh vội lấy nước ấm, khăn nóng giúp Hoàng để súc miệng, lau chùi.
Bệ hạ quả thật không ổn rồi.
An Như Hải thoáng buồn rầu, Hoàng đế từng là một trong số ít Tông sư Đại Sở, nhưng võ công cao cường cũng không thắng nổi tuổi già và bệnh tật.
Hắn biết, ngay cả tu vi Hoàng đế cũng không kìm chế được bệnh tật, thì ngày ấy không còn xa.
- Đây là bức cung! Bức trẫm!
Lão Hoàng đế thở hổn hển, quạt tay, báo cáo bay như tuyết, rơi đầy người An Như Hải.
An Như Hải quỳ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hoàng đế bệnh nặng, nửa năm nay hầu như không rời khỏi cung điện, nhưng lòng vẫn sáng suốt.
An Như Hải cúi đầu, im lặng chờ Hoàng đế lên tiếng, hắn biết, khi Hoàng đế mở miệng, chính là khúc dạo đầu của một thời đại mới Đại Sở.
- An Như Hải.
Tiếng thở dốc lắng xuống, tiếng Hoàng đế vang lên, không còn giận dữ, chỉ còn bình tĩnh.
- Thần ở đây.
An Như Hải nín thở.
- Ngươi, cầm lệnh tiễn của trẫm, đi niêm phong Đông cung Thái tử. Ai cũng không được ra vào, kể cả Thái tử.
An Như Hải thở phào, hắn biết, mọi chuyện đã ngã ngũ. Nhị vương tử Mẫn Nhược Anh thắng lợi hoàn toàn, Thái tử thất bại thảm hại.
Đại Sở sắp đổi trời.
Hắn khấu đầu với Hoàng đế, đứng dậy, quay người rời đi. Tần Nhất đứng cạnh cửa, hai tay nâng lệnh tiễn hoàng gia, trao cho An Như Hải.
Cầm chặt lệnh tiễn, An Như Hải cảm thấy nóng ran. Trước đây hắn cũng nhiều lần dùng lệnh tiễn, nhưng lần này hoàn toàn khác.
Vừa ra khỏi cung, hắn gặp Dương Nhất Hòa, Tả tướng Đại Sở. Hai người đứng đối diện nhau, im lặng nhìn nhau.
- Ngày đó, ta tưởng ngươi sẽ vào.
Một lúc lâu sau, Dương Nhất Hòa phá vỡ im lặng.
- Nghĩ đi nghĩ lại, vào cũng vô ích, cuối cùng cũng không thay đổi được gì.
An Như Hải lắc đầu.
- Chưa chắc, nếu ta và ngươi hợp lực, bệ hạ cũng phải cân nhắc.
- Dương tướng, ta tuyệt đối không làm trái ý bệ hạ.
An Như Hải cúi đầu nhìn lệnh tiễn.
Dương Nhất Hòa cũng nhìn lệnh tiễn, mặt tái đi một chút, rồi lại bình thường trở lại.
- An thống lĩnh, ngươi cũng là quân nhân!
An Như Hải hổ thẹn:
- Dương tướng, ta trước hết là thần tử của bệ hạ.
- Cho dù bệ hạ sai?
- Lần này, ta thấy bệ hạ chưa chắc đã sai, hoặc có cục diện khác. Dương tướng, ngươi là văn thần đứng đầu, thủ phụ đương triều, tầm nhìn xa hơn ta. Sao lần này ngươi lại nghĩ quẩn?
- Quân tử lập thân, có việc nên làm, có việc không nên làm.
Dương Nhất Hòa trầm ngâm.
- Dương mỗ đọc sách, ra đời, làm thần, trị quốc, không dám nói quang minh chính đại, nhưng cũng không dám đạp đổ nguyên tắc.
- Vô ích thôi, bệ hạ đã quyết.
Nhìn Dương Nhất Hòa, An Như Hải kính phục, đây chính là khí tiết mà người đọc sách thường nói, hắn e rằng cả đời không học được.
- Như Hải định đi Đông cung Thái tử?
Dương Nhất Hòa hỏi.
- Vâng!
- Chờ ta một lát được không?
An Như Hải do dự. Dương Nhất Hòa là bạn thân của Hoàng đế từ nhỏ, mấy chục năm phụ tá Hoàng đế, đức cao vọng trọng, được Hoàng đế tin tưởng, coi là bạn tốt. Hắn thật sự có thể thay đổi cục diện sao?
- Không lâu, không làm chậm trễ công việc của ngươi. Chuyện này cũng không cần gấp, chẳng lẽ trong lúc này, Thái tử có thể làm gì được sao?
Dương Nhất Hòa cười khổ.
- Thần chờ Dương tướng.
An Như Hải quyết định, dù thành hay không, hắn cũng đợi.
- Đa tạ Như Hải.
Dương Nhất Hòa gật đầu, đi vào cung.
Vào cung, Dương Nhất Hòa không nói gì, quỳ xuống, vái lạy. Hoàng đế nằm trên giường, nhìn Dương Nhất Hòa, không nói gì, hai người giằng co. Tần Nhất đứng bên cạnh, bất an, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.
Lâu sau, Hoàng đế thở dài:
- Nhất Hòa, đứng lên đi, tâm ý trẫm đã quyết.
- Bệ hạ, sáu vạn anh linh sao nhắm mắt? Mấy chục vạn dân An Dương sao tâm phục?
Dương Nhất Hòa ngẩng đầu, cứng rắn nói.
- Người chết đã rồi. Bách tính... bách tính mãi mãi không biết sự thật. Kẻ thắng làm vua, kẻ bại làm giặc. Năm đó khi cùng học, ngươi không nhớ lời thầy dạy sao? Lịch sử do người thắng viết nên.
Hoàng đế cười hắc hắc.
- Nhất Hòa, ngươi làm quan hai mươi năm, lẽ nào chưa hiểu?
- Bệ hạ, quân tử, chính nghĩa, uy quyền. Nếu dùng mưu mẹo đắc lợi, thì quốc gia không bền.
Dương Nhất Hòa nói chậm rãi.
- Bệ hạ, Thái tử khoan dung, làm vua thì không thể làm rạng rỡ Đại Sở, nhưng giữ gìn giang sơn thì đủ. Nhị vương tử làm vua, thì có thể đi đến hai cực đoan, hoặc Đại Sở bá chủ thiên hạ, hoặc Đại Sở diệt vong. Bệ hạ, chúng ta không thể mạo hiểm!
- Nhược Anh không phải minh quân, nhưng có thể là bá quân.
Hoàng đế thở dài.
- Nếu Thái tử quá khoan dung, thì chỉ là quân hèn. Nhất Hòa, nước cờ này, hắn không có phản kháng, người bên cạnh cũng bỏ hắn mà đi, thật khiến ta thất vọng. Ngươi nghĩ hắn có thể giữ gìn Đại Sở sao? Ta sống không lâu, ngươi cũng vậy. Ai có thể mãi mãi giúp hắn? Nhược Anh tàn nhẫn, nhưng với ta mà nói, hắn lại thích hợp hơn. Thiên hạ thái bình trăm năm, Đông Tề rình rập, ý chí thống nhất thiên hạ không giấu giếm. Nếu chiến tranh bùng nổ, Tề nhất định sẽ đánh Sở trước. Ta chỉ có thể mạo hiểm.
Dương Nhất Hòa im lặng, hắn hiểu tính cách Hoàng đế. Hắn gật đầu, không nói gì, vái ba lạy.
- Bệ hạ, thần già rồi, xin cáo lão về quê.
- Cũng tốt, ngươi làm thủ phụ hai mươi năm, Nhược Anh lên ngôi sẽ không dung ngươi. Đi sớm đi, ta còn sống, ngươi có thể an hưởng tuổi già.
Hoàng đế nói buồn bã.
- Đa tạ bệ hạ.
Dương Nhất Hòa nghẹn ngào đứng dậy, vái lạy.
- Bệ hạ bảo trọng.
Bên ngự đạo, An Như Hải thấy Dương Nhất Hòa khóc, biết mọi việc đã không thể thay đổi.
- Tả tướng!
- Ta đã từ quan rôi.
Dương Nhất Hòa khoát tay, bước đi chậm chạp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận