Khám phá này khiến Tần Phong kinh ngạc, đây là chuyện gì? Ngay cả Tả soái Tả Lập Hành năm đó cũng không làm được. Nội lực của Tả Lập Hành thuộc tính dương cương, nếu dùng phương pháp này, đối với hắn chỉ là đổ thêm dầu vào lửa. Còn luồng ngoại lực này lại trung hòa, hơn nữa, đây không phải chuyện tu vi cao là làm được.
Hắn nhíu mày, xem ra lúc hôn mê, có người tìm thấy và cứu hắn trước Mẫn Nhược Hề. Hắn là ai, tại sao lại cứu hắn?
Nghĩ mãi không ra.
Một lúc lâu sau, hắn vỗ mạnh đầu, mặc kệ đi, được sống thêm vài năm, hắn lại có thêm cơ hội. Luồng lực lượng ngoại lai này không đủ để trừ tận gốc căn bệnh, nhưng trong thời gian ngắn, hắn không còn lo lắng về tính mạng.
Tần Phong cảm nhận được, nội lực của hắn mỗi lúc mỗi khắc đều tấn công luồng ngoại lực kia, bên này giảm bên kia tăng, cuối cùng sẽ phá vỡ sự giam cầm, rồi lại muốn mạng hắn. Nhưng ít nhất, hắn có thể sống thêm vài năm.
Nói không chừng, vài năm đó hắn tìm được cách khác. Ít nhất, người bí ẩn kia đã cho hắn một phương pháp mới. Về đến Thượng Kinh, nếu túng quẫn, hắn có thể tìm Mẫn Nhược Hề, tông sư Đại Sở tuy ít, nhưng vẫn có vài người. Khi đó thử lại phương pháp này, nói không chừng lại sống thêm được vài năm.
Nhiều năm chịu đựng bệnh tật, Tần Phong đã trở thành người lạc quan, luôn nghĩ về mặt tốt, dù sao cũng không tệ hơn được nữa.
- Ngủ thôi!
Hắn đứng dậy, duỗi người, rồi lại nằm xuống giường.
Vết thương trên người được băng bó cẩn thận, đều là do Mẫn Nhược Hề làm. Trong mắt Tần Phong, một người hiểu về y thuật, tay nghề của Mẫn Nhược Hề không được tốt, dù hắn đã huấn luyện nàng nhiều lần, nhưng tiến bộ có hạn, lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng còn buộc một cái nơ bướm không thực tế, ảnh hưởng đến hiệu quả. Nhưng nhìn cái nơ bướm đó, Tần Phong lại cảm thấy ngọt ngào.
Trông cũng khá đẹp mắt mà!
...
Tiếng chim ca uyển chuyển, êm ái đánh thức Tần Phong khỏi giấc mộng. Hắn thả lỏng tâm thần, ngủ say suốt nửa đêm. Mở mắt, hắn thấy một chú chim sặc sỡ đang hót líu lo trên bệ cửa sổ mà hắn quên đóng từ đêm qua.
Chim hót vài tiếng, rồi dừng lại, dùng chiếc mỏ nhỏ xinh vuốt ve bộ lông óng ánh, sau đó ngẩng đầu lên kêu vài tiếng vẻ đắc ý, rồi nhảy nhót từ đầu này sang đầu kia bệ cửa sổ.
Tần Phong mỉm cười. Mấy năm nay, hiếm khi hắn được chứng kiến cảnh tượng ấm áp như vậy. Nơi đóng quân, tiếng người ồn ào, sát khí ngập trời, chim chóc có linh tính tự nhiên tránh xa, huống chi, chim nào dám đến gần doanh trại Cảm Tử, đa phần đều trở thành món ăn cải thiện cho binh lính.
Tần Phong khẽ mấp máy môi, bắt chước tiếng chim. Chú chim nhỏ quay đầu, nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới, vẻ như đang đánh giá xem “đồng loại” phát ra âm thanh giống mình mà hình dạng lại khác lạ đến thế.
Thấy chú chim đáng yêu, Tần Phong bật cười. Chú chim giật mình, vỗ cánh bay đi.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, một đôi hài nhỏ thò vào trước, rồi Tần Phong thấy Mẫn Nhược Hề bưng khay bước vào. Nàng nghiêng người, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
- Ngươi tỉnh rồi? Chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?
Đặt khay lên tủ đầu giường, Mẫn Nhược Hề ngồi xuống bên giường, vén mái tóc buông rủ xuống trước mặt ra sau tai, nghiêng đầu nhìn Tần Phong.
Tần Phong nhìn nàng: tóc tai bù xù, gương mặt nhỏ nhắn dính đầy vết bẩn, rõ ràng chưa rửa mặt. Tự nhiên, hắn đưa tay lau sạch vết bẩn trên mặt nàng. Những ngày chạy nạn, hắn vẫn luôn chăm sóc Mẫn Nhược Hề như vậy.
- Sao lại thành ra thế này?
Hắn lau vết bẩn, Mẫn Nhược Hề bình thản nhận lấy, cả hai dường như không thấy có gì bất thường.
- Sáng nay ta nấu cháo cho ngươi!
Mẫn Nhược Hề chỉ vào khay: một bát cháo thơm phức, bên cạnh là vài món ăn nhỏ, nhìn qua đã thấy ngon miệng.
- Thật sự là ngươi làm sao?
Tần Phong tỏ vẻ nghi ngờ.
Mẫn Nhược Hề đỏ mặt, lắp bắp:
- Thật ra… thật ra là mập mạp làm, ta chỉ phụ giúp thôi. Nhưng gạo nấu cháo là ta chọn, gạo ở huyện nha Lạc Anh không tốt lắm, ta chọn từng hạt một! Còn mấy món này ngon lắm, toàn rau dại tươi mới ở Lạc Anh sơn mạch, bình thường khó kiếm lắm.
Tần Phong cười:
- Ngươi đúng là được voi đòi tiên! Mấy hôm trước, ta nào có gạo ăn, chỉ bắt cá, bắt rắn… Giờ lại kén chọn. À, Mập mạp là ai?
- À, ta quên nói với ngươi. Mập mạp là người Sở, là mật thám của Đại Sở ở Lạc Anh huyện, phụ trách thu thập tin tức. Lần này ta đến đây, hắn tự lộ thân phận, bảo vệ ta.
Mẫn Nhược Hề giải thích.
- Nơi hẻo lánh này mà cũng có mật thám Đại Sở sao?
Tần Phong ngạc nhiên.
- Đại Tề là kẻ thù lớn nhất của Đại Sở, việc thu thập tin tức của họ, chúng ta chưa bao giờ lơ là.
Mẫn Nhược Hề mỉm cười:
- Mập mạp thuộc hệ thống Nội Vệ. Tập Anh điện ta quản lý cũng có người ở đây, giờ ta đã có người có thể dùng. Nhiều người hơn nữa đang đến.
- Tốt rồi. Giờ ta yếu ớt lắm.
Tần Phong thở dài:
- Tuy giờ không nguy hiểm nữa, người Tề muốn làm vệ sĩ cho ngươi, nhưng người Tần, người Việt không biết lại bày trò gì. Thật ra, với thân phận của ngươi, không nên rời kinh, càng không nên ra chiến trường.
- Không đến đây, làm sao có cơ hội gặp ngươi? Mẫn Nhược Hề mím môi:
- Thế giới bên ngoài thú vị hơn Thượng Kinh nhiều, Thượng Kinh chỉ toàn những kẻ ăn chơi trác táng, sống ngày qua ngày.
Tần Phong cười:
- Cuộc sống ấy là mơ ước của ta! Ngươi lại chê buồn chán, đúng là không biết hưởng phúc.
- Muốn sống như vậy dễ lắm, theo ta về Thượng Kinh là được rồi! Nhưng ngươi sẽ chán thôi.
Mẫn Nhược Hề khuấy cháo:
- Nếm thử xem!
Thấy nàng múc cháo đưa lên miệng mình, Tần Phong hơi lúng túng:
- Ta dùng được tay trái, tự ta ăn được!
- Sao? Ta không thể chăm sóc ngươi sao? Những ngày chạy trốn ở Lạc Anh sơn mạch, ngươi chăm sóc ta rất chu đáo mà?
Mẫn Nhược Hề trợn mắt, rồi đỏ mặt lên.
Tần Phong hiểu lý do nàng thẹn thùng, vấn đề này sẽ là rào cản giữa hai người. Hắn không nói gì, há miệng ăn cháo nàng đút.
- Ta chọn gạo, ta nấu, ngon chứ? Mẫn Nhược Hề hỏi.
- Tuyệt vời! Hạt nào hạt nấy đều căng mọng, ngon lắm!
Tần Phong gật đầu.
Mẫn Nhược Hề vui vẻ:
- Ăn thêm chút nữa đi.
Món ăn của Mập mạp rất ngon, cháo thơm, các món ăn nhỏ đều có hương vị riêng, khiến Tần Phong, người đã lâu không ăn ngon miệng, ăn hết sạch.
- No rồi chứ?
Mẫn Nhược Hề cười hỏi.
- No rồi.
Tần Phong chưa no, nhưng nhìn nàng, đành nói vậy.
Đặt bát xuống, Mẫn Nhược Hề nhìn Tần Phong:
- Khí sắc ngươi tốt đấy. Hôm qua, Nhạc Uy mời thầy thuốc giỏi nhất Lạc Anh huyện đến khám cho ngươi, nói ngươi chỉ mệt mỏi, kiệt sức, nghỉ ngơi là được. Nhưng ta biết thầy lang ở huyện nhỏ này không phát hiện được bệnh tật trong người ngươi. Giờ sao rồi?
Tần Phong suy nghĩ, không nói với Mẫn Nhược Hề về sự thay đổi trong cơ thể mình:
- Khá hơn rồi. Ta tưởng mình chết chắc, nào ngờ đánh một trận, hôn mê một lúc, tỉnh dậy thì thấy nó ngoan ngoãn rồi, chỉ không dùng sức được thôi, không có vấn đề gì khác. Xem ra ta thoát chết rồi, chắc ba năm, năm năm nữa không sao. Nhưng giờ ta chỉ có thể ăn rồi chờ chết, không thể về Cảm Tử doanh được nữa, về là bị bọn chúng hành hạ chết.
- Không về thì thôi.
Mẫn Nhược Hề cười:
- Sợ gì? Kinh thành rộng lớn, phủ công chúa giàu có, nuôi nổi ngươi chứ! Hơn nữa, kinh thành có nhiều danh y, võ lâm cao thủ, đến lúc đó mời họ hội chẩn, nhất định tìm ra cách.
- Ta là quan quân, ở nhờ ngươi mãi không được.
Tần Phong lắc đầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận