Lời nói của Diệp Thanh Sơn vẫn rất có sức ảnh hưởng, ông ấy tuy không phải người trong giới phong thủy nhưng lại là một người có tiền, đương nhiên kết giao với không ít danh gia phong thủy.
Hơn nữa, ông ấy còn hay làm việc thiện, nếu nói một tiếng, ra một cái giá, không khó mời được cao nhân nên người bình thường đều sẽ nể mặt ông ấy.
Mọi người đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía ông lão kia cùng với ông lão thấp gầy đứng bên cạnh. Hiển nhiên, địa vị hai người này là cao nhất ở đây. Thầy phong thủy cực kỳ tôn trọng những người đạo hạnh cao, ý kiến của hai người này hẳn là có thể quyết định kết quả của trận phân tranh này.
Ông lão thấp gầy cao ngạo bước lên trên sân khấu, trong tay cầm một chuỗi tràng hạt, vẻ mặt tự cao tự đại.
Lên đến trên sân khấu, ông ta nói với Sở Trường Không: "Sở Trường Không, hôm nay ta tới tham dự hôn lễ thì chính là khách, sao ta lại cảm thấy có vẻ như ông đang 'giọng khách át giọng chủ'? Chúng ta cứ đem sân khấu giao cho chính chủ, chúng ta ngồi xuống xem náo nhiệt, được không?"
Sở Trường Không hừ một tiếng, không để ý tới ông ta mà nhìn về phía tôi: "Trần Hoàng Bì, nói thẳng một câu là Thanh Long trấn bia này cậu có thể cho ta không? Nếu có thể, Thẩm Sơ Cửu và Triệu lão lùn này dưới tay ta cũng không dựng nổi sóng gió gì! Nếu không, ta đây chỉ có thể làm quần chúng."
"Hoàng Bì! Đưa nó cho Trường Không đại sư."
Diệp Thanh Sơn gần như ra lệnh cho tôi.
Sở Trường Không là do Diệp Thanh Sơn tốn giá cao mời tới, hôm nay còn phải dựa vào ông ta kiểm soát hiện trường, Diệp Thanh Sơn đương nhiên sẽ không đắc tội với ông ta.
Tôi nắm chặt bức tượng trong tay, nói thẳng: "Cảm ơn Trường Không lão tiên sinh ưu ái, nhưng bức tượng này là chứng cứ mà Thẩm Sơ Cửu cấu kết với một thầy phong thủy mang ý xấu khác nhằm hãm hại vãn bối, âm mưu giết người diệt khẩu. Nếu không có Côn Lôn đại sư giúp vãn bối biết được âm mưu này còn tặng một tiểu Thanh Long, thì vãn bối cũng không còn mạng để tiếp tục hôn lễ này. Côn Lôn đại sư nói, đây là nhân quả của vãn bối, phải đưa tiểu Long này cho Hồng Ngư."
Tôi kiên quyết khẳng định âm mưu của Tô Thanh Hà và Thẩm Sơ Cửu, còn cố tình nói đến tên Trần Côn Lôn, quả nhiên những người này yên tĩnh hơn nhiều.
Dù sao thì chuyện ở trên núi Thanh Long, việc Trần Côn Lôn một kiếm đóng Long Môn đã truyền ra khắp phân nửa giới Phong thủy. Thân phận và thực lực của Trần Côn Lôn vẫn là một bí ẩn nên không ai dám làm gì tôi - người duy nhất có liên quan tới Trần Côn Lôn lúc này.
"Thôi, xem ra là ta không có duyên với tiểu Thanh Long này, ta cũng không làm khó cậu nữa."
Sở Trường Không bất đắc dĩ lắc lắc đầu trở về ghế ngồi.
Ông lão tên Triệu lùn kia cười nhạo một tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình.
Diệp Thanh Sơn cũng không tiếp tục khuyên tôi nữa.
Hôm đó Trần Côn Lôn mang đến cho ông ấy một chấn động quá lớn, đương nhiên không thể làm gì tôi, người duy nhất có liên quan đến Trần Côn Lôn.
Nhưng Thẩm Sơ Cửu lại không vui, ông ta chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng: "Tên tiểu tử này, đúng là ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người! Tại sao ta lại muốn hãm hại ngươi, giết người? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng chuyện này ta sẽ lấy mạng ngươi, xem thử ai dám cản?"
Nói xong Thẩm Sơ Cửu vung tay lên, không còn kiềm chế nữa mà phóng thích toàn bộ Huyền dương chỉ khí. Người thường không nhìn ra nhưng không ít thầy phong thủy lại cảm thán.
Tôi cảm nhận một chút, dương khí của ông ta hẳn là đã tới tầng thứ ba mươi ba, đã là đỉnh đại cảnh thứ nhất, muốn đạt tới Đạt Thiên Tri Mệnh chỉ là vấn đề thời gian. Mà tôi lại đã luyện tới tầng thứ bốn mươi, ngày đó tôi không lừa Hồ Tam Đao, tôi quả thật đã đạt tới Đạt Thiên Tri Mệnh.
Huyền dương chỉ khí tổng cộng phân ra ba cảnh lớn: Đăng Đường Thập Nhất, có ba chỉ cảnh là Sơ Khuy, Tinh Thông, Đăng Đường; Đạt Thiên Tri Mệnh có Bất Hoặc, Động Huyền, Tri Mệnh; Nhất Bộ Đăng Thiên có Thiên Nguyên, Thiên Khải, Đăng Thiên.
Mỗi một đại cảnh, mỗi một tầng trong đại cảnh đều phải luyện đủ mười một tầng.
Cho nên người có thực lực Đăng Thiên phải luyện đến chín mươi chín tầng, cửu cửu quy nhất mới là đại viên mãn.
Nhưng trong sách có ghi lại, chỉ có hai ba người trong truyền thuyết là có thể luyện tới cửu cửu quy nhất, hiện nay hẳn là chưa có ai đạt đến cấp bậc này. Nói cách khác, hiện tại tôi là Bất Hoặc thì Thẩm Sơ Cửu mới là Đăng Đường, cho dù đấu khí hay đấu pháp thì ông ta đều không phải là đối thủ của tôi.
Nhưng ông nội tôi từng dặn dò, trước khi luyện đến công pháp tầng thứ sáu mươi sáu, chưa tiến vào đại cảnh thứ ba thì tuyệt đối không được hiển lộ thực lực trong giới Phong Thủy.
Đây cũng là nguyên nhân tôi khiêm tốn, nếu không ở tuổi này thực lực của tôi sợ là làm người chấn động, cũng sẽ đưa tới những người tranh đoạt, đồng thời họa sát thân cũng theo đó mà đến.
Tôi phóng thích một chút Huyền Dương chỉ khí, vừa vặn có thể chống đỡ uy áp của Thẩm Sơ Cửu, nói: "Thẩm Sơ Cửu, ta ngậm máu phun người lúc nào? Ông có dám thề không bày kế hại ta? Vừa rồi ông còn nói tôi khắc chết một người vợ chẳng lẽ là nói bừa?"
Thẩm Sơ Cửu thấy tôi không bị dương khí của ông ta trấn áp, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: "Giỏi lắm tiểu tử, thế mà lại là một thầy phong thủy! Thanh Ma Quỷ Thủ đúng là có quân cờ lớn! Nhưng ngươi là thầy phong thủy thì đã sao? Vừa rồi ta cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, hiện tại sự thật cũng chứng minh suy đoán của ta là đúng. Nếu ngươi không có ý xấu thì sao phải lén lén lút lút che giấu thân phận thầy phong thủy của mình?"
Tôi cũng cười lạnh một tiếng nói: "Chuyện này không liên quan đến ông. Quan trọng là trước mặt nhiều phong thủy đại sư như vậy, ông có dám vỗ ngực khẳng định ông không bắt tay với người khác hại ta không? Có dám khẳng định không biết mẹ của tiểu quỷ Tử Mẫu chú này không?"
"Không biết!!"
Thẩm Sơ Cửu không chút do dự trả lời.
Có câu trả lời này là đủ rồi.
Tôi lập tức nhảy xuống dưới sân khấu, đi về hướng Càn, dãy bàn thứ năm, bàn thứ chín.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận