Mục Kế Đông nhìn con gái, cười nói: “Đưa cục cưng này theo, có con bé thì cái gì cũng đựng được. Tiện thể đưa con lên thành phố chụp hình giữ làm kỷ niệm luôn."
“Lên thành phố?”
“Ừm, huyện Mang Sơn của chúng ta nhỏ quá, cách thôn chúng ta cũng gần, không chừng còn gặp người quen, muốn đi thì đi tới thành phố."
Mục Kế Đông quyết định xong: “Ngày mốt đi liền"
“Cứ làm theo lời của anh đi”
Mục Thanh vừa bẹp miệng vừa nghĩ, cha của cô bé cũng được lắm, đầu óc rất nhanh nhạy, còn biết phòng ngừachu đáo.
Buổi trưa phải về nhà cũ ăn cơm, hai vợ chồng cũng không đi tay không. Lâm Ngọc dùng một miếng thịt nhỏ hôm nay kho chung với khoai tây thành một nồi to mang đi, thêm một món ăn trên bàn.
Vương Xuân Linh vừa thấy cái nồi đất trên tay Mục Kế Đông thì cười nói: “Tới thì cứ tới đi, còn mang thức ăn của mình tới làm gì thế. Mà nấu gì ngon thế?”
“Thịt kho khoai tây”
Vương Thái Hà hung dữ: “Thịt được chia buổi sáng đúng không? Mới được chia thịt mà con ăn trong một lần thế hả? Trong mắt con có còn gia đình không hả?”
Mục Kế Đông kêu “kìa” một tiếng: “Nấu đồ ăn ngon cho mẹ mà mẹ còn nói con nữa. Canh lòng cừu nấu hômtrước có ngon hay không? Mà hôm nay mẹ lại nhắc con thế."
Hai mẹ con lại nói vài câu cả nhà mới ngồi xuống ăn cơm.
Vương Thái Hà nhìn thử: “Có mấy miếng thịt như thế đó hả?”
“Miếng thịt lớn như bàn tay con nít vậy thì có được bao nhiêu đâu?”
“Con gần như là mãn điểm công, quanh năm suốt tháng chỉ được chia ít như thế thôi?”
“Con còn một cái cục thịt nạc nhỏ nữa, giữ lại cho Thanh Thanh ăn. Băm thành thịt nát chưng trứng, con bé thích ăn lắm”
Vương Xuân Linh cười nói: “Con nói mà, mới nhìn hình như Thanh Thanh mập ra một chút rồi."
Mục Quý lên tiếng: “Đừng nói nữa, trời lạnh rồi ăn cơm trước đi"
“Ăn ăn ăn”
“Ăn nhanh đi”
Mục Hồng Vệ và Mục Hồng Kỳ đang đợi ông nội gắp trước, cầm đũa lên là đưa tới thịt trên bàn. Thơm quá đi mất, lần trước ăn mì cắt canh lòng cừu ở nhà chú Ba, cũng sắp hai tháng không ngửi được mùi thịt rồi.
Sau khi cơm nước xong, quả nhiên là nói tới chuyện trả lại tiền.
Cha anh lấy ra bốn mươi tệ, Mục Kế Đông chỉ lấy hai mươi, hai mươi tệ còn lại nhét vào tay của anh cả: “Anh em chúng ta mỗi người một nửa.
“Chuyện này…”
Vương Thái Hà mắng anh: “Con chỉ lấy hai mươi tệ, con đang khinh thường đúng không?”
"Đúng, là con coi thường đó. Bây giờ Mục Kế Đông con là người tài giỏi ở nhà gạch ngói. Con không xem hai mươi tệ là gì cả”
Ngạo mạn xong, Mục Kế Đông sợ bị mắng nên nhét tiền vào túi rồi ôm lấy con gái muốn đi: “Nhà con còn có chuyện, chị cả, hôm nay cũng không thể rửa chén giúp chị được."
Trong lòng Vương Xuân Linh căng thẳng, ngoài mặt thì rộng lượng vô cùng: “Nhà chị mời, đời nào lại có lý kêu em rửa chén chứ”
Mục Kế Đông đi tới cửa thì đột nhiên xoay người lại: “Còn có một việc nữa, cha à, cha cũng nhìn thấy trong ngoài mặt đất rồi đó. Con thấy mấy cây lúa mì non mọc trong đất ươm lúa mì cao lắm rồi đó. Chỉ nghĩ vì cái bụng thôi, nhân lúc trước Tết nên chuẩn bị sớm chút”
Người đi rồi Vương Thái Hà mới hỏi: “Lúc nãy thằng ba nói vậy là sao thế?”
Mục Kế Quân nhìn về phía cha của anh ấy: “Cha à, cha nói đi”
“Thằng ba nói đúng, có lẽ vụ hè lần này nguy hiểm rồi. Đúng lúc trong thôn mới được chia tiền, lấy mấy thứ này ra đổi thành lương thực để trữ đi "
“Bây giờ bên ngoài không dễ mua lương thực lắm, chúng ta cũng không có phiếu gạo."
“Không sợ, chỉ cần có tiền là có cách mua lương thực."
Mục Quý nghiêng đầu nói với con dâu cả: “Mùng hai cô cũng đừng về nhà mẹ đẻ nữa. Chiều đi làm về đi xem thử đi, kêu cha mẹ cô cũng chuẩn bị thêm chút. Đó là cảnh báo, đến lúc đó mà thiếu lương thực thật, cho dù cha mẹ cô tới mượn thì Mục Quý tôi cũng cầm gậy sắt đuổi họ ra ngoài”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận