Mục Thanh vung tay ném ra một chồng hộp gỗ, Lâm Ngọc dựa theo phương thuốc trên sách chọn dược liệu:
“Ôi chao, cái phương thuốc này đắt quá, còn cần nhân sâm?”
Mục Kế Đông nhìn sang: “Nhân sâm thì nhân sâm, thân thể quan trọng, con gái đã cho rồi thì đừng có tiếc mà không ăn”
Lâm Ngọc dù đau lòng vẫn cắt một phần ba củ nhân sâm cho vào nồi.
Hai giờ sau, Lâm Ngọc cảm thấy phương thuốc này có chút không tầm thường, hơi nước bốc lên tỏa ra mùi thơm của thuốc bổ và canh gà, khiến người ta thèm đến mơ màng.
Mục Kế Đông nhịn không được nữa, vội mở nắp nồi ra, múc nửa bát canh gà nếm thử mùi vị.
Anh nhấp một ngụm nho nhỏ: “Có chút ngọt thanh."
Lâm Ngọc nhớ lại phương thuốc: “Là vì bên trong có cho thêm cam thảo chăng?”
“Có lẽ vậy, dù sao canh gà mà anh uống trước kia không có mùi vị này."
Mục Kế Đông còn muốn thử thêm, Lâm Ngọc không cho: “Chờ hầm xong rồi uống, hiện tại hương vị vẫn chưa đủ, dược tính vẫn chưa phát huy hết đâu."
Ôi chao, Mục Kế Đông chỉ có thể tiếc nuối thả muỗng xuống, lại húp thêm một ngụm canh gà trong bát, phần còn lại thì chừa cho vợ.
Lâm Ngọc cũng nếm thử, hương vị rất ngon!
“Hôm nay dùng nồi đất to hầm canh, chúng ta có ăn hai bữa cũng không hết, lát nữa bưng qua cho cha mẹ một chậu nhé”
“Nghe em hết."
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Mục Kế Đông với đầu ra ngoài nhìn: “Vừa nhắc đến bọn họ thì bọn họ đã đến rồi ư?”
Mục Kế Đông mở cửa ra, Hình Định Nam đứng ngay trước cửa: “Trước thời hạn chúc cả nhà năm mới vui vẻ nha!”
“Nhà anh hầm canh gà à? Thơm đến mức tôi đứng trước cửa cũng ngửi được."
Hình Định Nam nghiêng đầu nhìn về phía nhà bếp.
Lâm Ngọc từ trong bếp đi ra, cười nói: “Đến thật đúng lúc, lát nữa cũng uống một bát."
“Ha ha, vậy thì cảm ơn nhé."
“Bác sĩ Hình đến nhà tôi có việc gì sao?”
“À, chị dâu cả nhà tôi bảo tôi đưa vải đến nhà cậu, vải hoa nhí màu vàng nhạt, cháu gái của tôi không thích màu này, trong nhà cũng không có ai mặc được, chị dâu cả bảo tôi tặng cho nhà cậu, tết này con gái cậu có thể mặc quần áo mới đẹp đẽ rồi”
Lâm Ngọc cầm tấm vải bông yêu thích đến mức không nỡ buông tay: “Tấm vải này đẹp quá!”
Phần lớn nguyên liệu may quần áo cho con gái mặc đều lấy từ quần áo của cô, này đó đều là màu sắc già dặn, màu vàng nhạt tươi trẻ thế này mới hợp với bé gái chứ.
“Cảm ơn nhé!”
Lâm Ngọc cười nói cảm ơn.
“Ha ha, cô thích thì tốt”
Mục Kế Đông chộp lấy bả vai anh ta và nói: “Đi thôi, anh dẫn cậu đi ăn đồ ngon."
Thành thật mà nói, với gia cảnh của Hình Định Nam, cho dù ở trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc, anh ta cũng chưa từng phải chịu cảnh đói khát, tuy không phải bữa nào cũng thịt cá no nê, nhưng nếu muốn uống canh gà thì vẫn uống được.
Hình Định Nam ngồi xổm trước bệ bếp với Mục Kế Đông, mỗi người bưng một bát nhỏ, anh ta húp một ngụm, vẫn đang ngẫm lại dư vị thì Mục Kế Đông bên cạnh đã gấp gáp hỏi với vẻ mặt đắc ý: “Ngon chứ?”
Hình Định Nam gật đầu thật mạnh: “Ngon cực!”
Có thể nói là đời này anh ta chưa từng nếm qua món canh gà nào ngon như vậy.
“Gà của anh là gà gì vậy?”
“Chỉ là gà hoang bình thường trên núi mà thôi, gà mái trong nhà phải giữ lại đẻ trứng cho con gái ăn, tôi không nỡ làm thịt."
Hình Định Nam đã từng uống canh gà hoang, tuy rằng ngon nhưng cũng không ngon đến mức này, loại trừ khả năng do gà, vậy chỉ có thể là phương pháp nấu của nhà bọn họ thôi!
"Ai mà không muốn đồ tốt chứ, nhưng anh ta cũng biết có một số phương thuốc có thể là gia truyền, anh ta không thể mặt dày mày dạn đi hỏi người ta được. Hơn nữa, anh ta đoán trong nhà Mục Kiến Đông không thể có được thứ tốt như vậy, phương thuốc tốt như vậy khả năng do vợ của Mục Kiến Đông mang đến."
Nghe đánh giá của chị dâu cả về Lâm Ngọc, nếu cô ấy đã có phương thuốc này, hẳn cũng biết giá trị của nó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận